Ngụy • Đại nho • Quân (4)
“Các vị hẳn là đều biết, Tây đại lục lúc này đang tiến hành cách mạng khoa học kỹ thuật.” Đại hoàng tử nói: “Xã hội Tây đại lục đang tiến hành biến cách thật lớn, rất nhiều ngành sản xuất mới phát đều bắt đầu thò đầu, trong đó có một ngành sản xuất mới, bản cung cho rằng rất thú vị. Tây đại lục mang một ít người tụ tập lại, sau đó để những người này mang nội dung trên truyện biểu diễn ra cho người đời xem.”
Lục Nguyên Hạo nghi hoặc nói: “Cái này không phải là hát kịch sao?”
“Người Tây đại lục không hát kịch.” Đại hoàng tử phổ cập khoa học nói: “Bọn họ xưng hô mình là quay phim. Không giống với hát kịch, bọn họ sẽ mang bản thân biểu diễn lưu hình ảnh lại, để cho người đời xem lại.”
Ngụy Quân: “...”
Cảm giác Deja Vu con mẹ nó mạnh.
“Bản cung có một vị trưởng bối chịu nó dẫn dắt, cho rằng người Tây đại lục có thể làm như vậy, chúng ta cũng có thể học tập cùng cải tiến thêm. Cho nên vị trưởng bối này của ta tự mình động thủ thí nghiệm một phen, phát hiện dùng Lưu Ảnh Thạch lưu giữ hình ảnh, thực sự có thể mang người khác biểu diễn bảo tồn, sau đó lặp lại nhiều lần được người đời xem.” Đại hoàng tử nói: “Hơn nữa loại biểu diễn này càng thêm xâm nhập lòng người hơn xa so với hát kịch cùng thuyết thư, cho nên vị trưởng bối này của ta chuẩn bị thi hành việc này quy mô lớn trên thế gian, các vị đó là nhóm khán giả đầu tiên.”
Lục Nguyên Hạo “Oa” một tiếng: “Nghe qua thật lợi hại.”
Trọng điểm Ngụy Quân chú ý là trưởng bối này của Đại hoàng tử: “Trưởng bối này của ngươi rất có ý tưởng nha, là người thông minh, biết từ hình thái ý thức lĩnh vực văn hóa xuống tay, nắm giữ thực lực mềm của quốc gia.”
Bạch Khuynh Tâm nghe vậy hơi động tâm, đoán: “Điện hạ, vị trưởng bối này của ngài, là Hồ Vương nhỉ?”
Đại hoàng tử sửng sốt, sau đó cười to nói: “Bạch đại nhân đúng là Bạch đại nhân, không có gì có thể giấu được Bạch đại nhân.”
“Quả nhiên như thế.” Bạch Khuynh Tâm không bất ngờ.
Lúc nàng cùng Ngụy Quân điều tra Hồ Vương, liền tra được thân thế của Đại hoàng tử.
Trưởng bối của Đại hoàng tử không nhiều, hơn nữa loại chuyện này nháy mắt khiến nàng sinh ra cảnh giác, Bạch Khuynh Tâm trực tiếp nghĩ tới trên đầu Hồ Vương.
Hơn nữa đối với ý đồ của Hồ Vương, Bạch Khuynh Tâm cũng cơ bản đoán ra.
“Hồ Vương có phải quay rất nhiều kịch Nhân tộc cùng Yêu tộc yêu nhau hay không?” Bạch Khuynh Tâm hỏi.
Đại hoàng tử cười không nổi nữa.
Nhìn Bạch Khuynh Tâm vẻ mặt lạnh nhạt, Đại hoàng tử rất muốn chỉ ngưỡng mộ nhìn từ xa.
Loại tư vị bị người ta nhìn thấu này, hắn rất không thích, so với vừa rồi Lục Nguyên Hạo xách mé hắn càng làm hắn không thích hơn nữa.
Nữ nhân này thật sự là quá thông minh, ở cùng một chỗ với nàng, Đại hoàng tử rất lo lắng bí mật cùng con bài chưa lật của mình đều sẽ bị nàng nhìn thấu.
Tuy ở trong mắt Đại hoàng tử, Bạch Khuynh Tâm là người mù.
“Bạch đại nhân, ngươi thật sự thông minh làm người ta có chút sợ hãi.” Đại hoàng tử cảm khái nói.
Sắc mặt Bạch Khuynh Tâm lạnh nhạt.
Dù sao Ngụy lang không sợ là được.
Ta không quan tâm suy nghĩ của các ngươi những người này.
Bạch Khuynh Tâm chỉ là thản nhiên nói: “Xem ra Hồ Vương đối với điện hạ không phải quan tâm bình thường, toàn phương vị trải đường mọi điện hạ.”
Nghe được Bạch Khuynh Tâm nói như vậy, Ngụy Quân cũng phản ứng lại.
Hồ Vương lần này quả nhiên là muốn làm tư tưởng xâm nhập.
Hơn nữa còn là âm thầm làm.
Không hổ là Hồ Vương.
Không làm hắn thất vọng.
Hy vọng Hồ Vương có thể tiếp tục kiên trì ý tưởng giết chết hắn không dao động, loại thủ đoạn này của Hồ Vương, khiến Ngụy Quân sinh ra rất nhiều chờ mong.
“Điện hạ, để chúng ta xem kịch Hồ Vương quay đi.” Ngụy Quân chủ động đề nghị.
Hắn trái lại muốn xem một chút, Hồ Vương có thể làm tới một bước nào.
Đại hoàng tử gật gật đầu, phân phó các hạ nhân chuẩn bị món điểm tâm ngọt sau bữa ăn, sau đó mấy người bắt đầu xem kịch.
Tên của vở kịch này cực kỳ đơn giản thô bạo 《 nhân hồ chi luyến* 》.
Nội dung cũng rất đơn giản thô bạo:
Một nam tử Nhân tộc trẻ tuổi gặp nguy hiểm, được một hồ yêu đi ngang qua cứu, sau đó một người một cáo liền sinh ra cảm tình.
Nhưng hai tộc nhân yêu hiềm khích cực sâu, hơn nữa một người một cáo này đều không phải người thường cùng hồ ly bình thường.
Kịch tình rất nhanh vạch trần, thì ra nam tử trẻ tuổi này là một hoàng tử, mà hồ yêu này cũng là công chúa Hồ tộc.
Hoàng thất và Hồ tộc đều không đồng ý bọn họ bên nhau.
Nhưng bọn họ ở trước đó đã lén định ra việc cả đời.
Hồ yêu thậm chí mang thai con của hoàng tử.
Bởi vì hồ yêu bày tỏ cuộc đời này ngoài hắn ra không lấy chồng, Hồ tộc bị hồ yêu cảm động, tỏ vẻ chỉ cần nam tử kia đồng ý cưới nàng, Hồ tộc liền không ngăn ngăn đón bọn họ bên nhau nữa.
Hồ yêu hưng phấn báo cho nam tử, nhưng nam tử lúc này mới báo cho hồ yêu, hắn đã có chính thê.
Hồ yêu chỉ có thể làm trắc phi của hắn.
Hồ yêu yêu nam tử yêu cực sâu, tuy trong lòng rất thất vọng, nàng vẫn gả cho nam tử.
Cũng sanh ra cho nam tử một đứa nhỏ.
Nếu chỉ là như thế, câu chuyện xưa này đến nơi đây coi như là nửa vòng tròn viên mãn.
Nhưng ai cũng không ngờ, thình lình xảy ra một cuộc chiến tranh, kết quả hoàng đế băng hà, nam tử này thế mà lại trở thành hoàng đế mới.
Mà hắn muốn kế thừa ngôi vị hoàng đế, trả giá chính là giết chết hồ ly.
Không cùng tộc của ta, lòng nhất định khác, muốn làm hoàng đế, nhất định phải bày tỏ lập trường của mình.
Hơn nữa giang sơn mỹ nhân không thể cùng có, hoàng thất tuyệt đối không cần một hoàng đế bị hồ ly tinh mê hoặc.
Nam tử nếu muốn bảo vệ hồ yêu, tương đương từ bỏ cơ hội làm hoàng đế.
Nam tử không do dự, hắn quyết đoán lựa chọn giết vợ chứng đạo.
Trở thành hoàng đế mới.
Xem đến nơi đây, đầu óc Lục Nguyên Hạo ngây dại, sau đó chấn động nhìn về phía Đại hoàng tử.
Hắn cuối cùng phản ứng lại, sau đó cả người nháy mắt bị dọa toát mồ hôi lạnh.
“Ngụy đại nhân, điện hạ, ta đột nhiên nhớ ra nghĩa phụ hôm nay còn dặn dò ta xử lý chuyện khác, ta không thể tiếp tục lưu lại ở nơi này, cáo từ.”
Không đợi Ngụy Quân cùng Đại hoàng tử nói chuyện, bóng người Lục Nguyên Hạo đã biến mất từ trong phòng.
Chuồn phải nói là nhanh.
Loại kịch đòi mạng này, ai thích xem người đó xem, dù sao hắn là không có hứng thú.
Nhìn Lục Nguyên Hạo có chút chạy trối chết, giọng điệu Đại hoàng tử có chút cổ quái: “Lục đại nhân tất cả đều tốt, chỉ là diễn trò làm quá nông cạn, làm người ta liếc một cái có thể nhìn ra được. Lấy trí tuệ của Lục đại nhân, hắn khẳng định đã sớm nhìn ra chiêu trò của vở kịch này, như bây giờ có thể diễn cho ai xem?”
Ngụy Quân: “...”
Ngươi có hiểu lầm đối với Lục Nguyên Hạo.
Mà thôi, dù sao chuyện cũng không liên quan ta.