Nằm vùng tốt nhất của Nhân tộc (1)
Ngụy Quân cũng lười giúp Lục Nguyên Hạo giải thích, chỉ là thản nhiên nói: “Vở kịch này quả thật rất phấn khích, Hồ Vương dụng tâm rồi.”
“Để Ngụy đại nhân chê cười rồi, một chút thủ đoạn nhỏ.” Đại hoàng tử nói: “Di nương cũng chỉ là khôi phục lại một số sự thực, đương nhiên, trong đó cũng tránh không được một ít gia công nghệ thuật.”
“Hồ Vương quả thật là yêu tài.” Ngụy Quân đánh giá.
Mang kịch như vậy mở rộng đến các nơi của Đại Càn, mang thân thế của Đại hoàng tử âm thầm nói cho dân chúng Đại Càn, sau đó lại quay thêm mấy vở kịch người và yêu quái yêu nhau, Nhân tộc Trần Thế Mỹ, Yêu tộc chân thiện mỹ, hoặc là hai tộc nhân yêu hạnh phúc sống cùng nhau.
Về lâu về dài, Hồ Vương nói không chừng thật sự có thể thay đổi một ít quan niệm cùng nhận biết ước định mà thành của Đại Càn.
Nhưng biện pháp này tính cực hạn cũng rất lớn.
Bởi vì loại chuyện này Hồ Vương có thể làm, người khác cũng có thể làm.
Đây không phải hàng rào kỹ thuật gì cả.
Hồ Vương chủ động mang biện pháp này lộ ra, nói không chừng sẽ dẫn đường cho người khác, ngược lại thành toàn người khác.
Đương nhiên, dù vậy, Hồ Vương kia làm yêu quái sáng lập, Ngụy Quân cũng cực kỳ tôn trọng nàng.
“Di nương cũng nhờ ta thay người chuyển đạt tôn trọng đối với ngài.” Đại hoàng tử nói: “Thanh danh Ngụy đại nhân thiên hạ đều biết, di nương nói với ta, ngài chính là thánh hiền trên đời trong cảm nhận của người.”
“Quá khen rồi quá khen rồi.” Ngụy Quân khiêm tốn nói.
Hắn có chút vui vẻ.
Hồ Vương là Yêu tộc.
Một Yêu tộc đánh giá đối với hắn càng cao, khẳng định lại càng muốn giết chết hắn.
Lại thêm thủ đoạn của Hồ Vương.
Ngụy Quân đương nhiên cho rằng đây là một việc đại hỉ.
Ngụy Quân không ngờ, việc vui lớn hơn nữa còn ở phía sau.
“Ngụy đại nhân, thật ra di nương còn nhờ ta tặng ngài một phần đại lễ.”
“Ồ? Đại lễ gì?” Ngụy Quân tò mò hỏi.
Nếu bên trong phần đại lễ này giấu một sát thủ vậy thì càng tốt.
Ngụy Quân tỏ vẻ chờ mong.
Mà Đại hoàng tử cô phụ sự chờ mong này của hắn.
“Ngụy đại nhân chưa cảm giác thân thể của mình không thích hợp sao?”
Ngụy Quân lúc trước thật sự không có cảm giác.
Nhưng nghe Đại hoàng tử nói như vậy, Ngụy Quân bỗng nhiên cảm giác có chút không đúng.
Bụng hắn đang nóng lên.
Nhưng người uống rượu dạ dày nóng lên rất bình thường, Ngụy Quân lúc trước cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng giờ phút này hắn ý thức được, trong cơ thể của mình nóng không giống phản ứng sau khi uống rượu.
Ngược lại càng như là...
Ngụy Quân đột nhiên ý thức được cái gì.
“Ta thế mà sắp đột phá Đại nho rồi? Sao có khả năng?” Cả người Ngụy Quân đều không tốt rồi: “Ta gần đay rõ ràng không tu luyện.”
Bản Thiên Đế cũng đã dốc hết toàn lực kéo chậm bước chân của mình.
Vì sao tu vi vẫn không phanh được?
Đại hoàng tử cười giải đáp nghi hoặc này cho Ngụy Quân: “Ngụy đại nhân không cần kỳ quái, ngươi sở dĩ có thể đột phá, là vì trong rượu trước đó ta rót cho ngươi chứa đựng ba giọt thánh huyết.”
Thánh huyết, máu của Thánh nhân, ẩn chứa bộ phận tu vi của Thánh nhân.
Ba giọt thánh huyết, đủ để tạo nên một Đại nho.
Đây là chí bảo của Nho gia.
Đại hoàng tử tiếp tục cảm khái nói: “Phải biết rằng, toàn bộ yêu đình tổng cộng cũng không có mấy giọt thánh huyết, nhưng di nương vì một mình Ngụy đại nhân ngươi đã chuẩn bị ba giọt, di nương đối với ta cũng chưa từng tốt như thế, nghe nói ngay cả Yêu Hoàng cũng rất đau lòng.”
Ngụy Quân: “...”
“Ngụy đại nhân, ngươi không cần kích động như thế. Di nương từng nói, người không hy vọng xa xôi ngươi báo đáp người cái gì, người chỉ hy vọng ngươi được tốt.” Đại hoàng tử nói.
Ngụy • Đại nho • Quân nghiến răng nghiến lợi: “Ta cảm ơn cô ta, cảm ơn cả nhà cô ta!”
Ngụy Quân rất khó chịu.
Hắn cái gì cũng chưa làm, thế mà lại thành Đại nho rồi.
Mạnh lão loại mệt chết mệt sống cả đời đó, cũng mới chỉ là Đại nho.
Hắn đã rất cố gắng kéo chậm bước chân mình lại.
Không chịu nổi luôn có người kéo hắn đi về phía trước.
Nếu chỉ có người kéo hắn đi về phía trước thì thôi.
Thế mà còn có yêu.
Không thể nhịn.
“Hồ Vương có phải có bệnh hay không? Cô ta cho ta thánh huyết làm cái gì?” Ngụy Quân phẫn nộ nói: “Ta lại không phải Yêu tộc.”
Đại hoàng tử giải thích: “Di nương của ta nói, người cuộc đời tối trọng chính nhất là Ngụy đại nhân ngươi chân quân tử lời nói hành động hợp nhất như vậy. Sau khi Thánh nhân chết, yêu quái tu luyện Nho đạo trong Yêu tộc đã rất ít, thánh huyết Thánh nhân tích trữ ở yêu đình cũng không có tác dụng gì. Lấy ra cho Ngụy đại nhân chân quân tử như vậy dùng, coi như là vật được dùng hết tác dụng. Ngụy đại nhân ngươi không cần bởi vậy cho rằng mình thiếu nhân tình di nương của ta, di nương ta nói với ta, người không cần ngươi báo đáp người.”
Ngụy Quân: “... Quả nhiên có bệnh.”
Quá đáng lắm rồi.
“Hồ Vương thực không phải nội gian Nhân tộc chúng ta xếp vào yêu đình?” Ngụy Quân hoài nghi nói.
Hay là nói yêu sư nhất mạch có truyền thống tư thông với địch?
Ngụy Quân không nghĩ ra.
Yêu sư mưu đồ cái gì chứ.
Bạch Khuynh Tâm nhìn Đại hoàng tử một cái, ngược lại có chút nghĩ thông rồi.
“Ngụy Quân, ngươi còn nhớ Liên Minh Tu Chân Giả cũng không muốn giết ngươi không?” Bạch Khuynh Tâm hỏi.
Ngụy Quân gật đầu: “Nhớ.”
“Lý do Hồ Vương cho ngươi thánh huyết có thể giống với Liên Minh Tu Chân Giả.” Bạch Khuynh Tâm đoán: “Bọn họ đều gửi gắm kỳ vọng cao đối với ngươi, cho rằng ngươi có năng lực phân liệt Đại Càn.”
Ngụy Quân: “...”
Kẻ nào cũng đen lòng.
“Bạch đại nhân thật sự là quá âm mưu luận rồi.” Đại hoàng tử nói: “Liên Minh Tu Chân Giả chỉ là không giết Ngụy đại nhân mà thôi, di nương của ta khác, di nương của ta đã lấy ra thánh huyết loại chí bảo này, trả giá thật lớn để ủng hộ Ngụy đại nhân, có thể thấy được thành ý của di nương ta.”
Ngụy Quân nghĩ tới Càn đế những tư liệu liên quan yêu sư đời một cùng yêu sư đời hai cho hắn xem, nhất thời sinh ra một loại dự cảm điềm xấu.
“Yêu sư đời một bồi dưỡng Nhân Hoàng, đời hai nếu là bồi dưỡng Liên Minh Tu Chân Giả, cũng đều rất có thành ý.
Hồ Vương làm yêu sư đời ba, sẽ không muốn bồi dưỡng ta chứ?
“Không thể nào?”
Ngụy Quân ngoài miệng nói không thể nào, nhưng lòng lại càng lúc càng trầm xuống.
Hắn rất muốn từ chối phần đầu tư này.
Ánh mắt Đại hoàng tử cùng Nhâm Dao Dao nhìn về phía Ngụy Quân thì tràn đầy thưởng thức.
Bọn họ cũng đều biết, Ngụy Quân nói là đúng.
“Ngụy đại nhân quả nhiên khẽ điểm liền thấu, di nương quả thật muốn mang Ngụy đại nhân ngươi bồi dưỡng thành cao thủ cùng lãnh tụ Nhân tộc.” Đại hoàng tử nói: “Di nương cho rằng nếu tất cả người trong thiên hạ đều như Ngụy đại nhân, vậy hai tộc nhân yêu khẳng định có thể chung sống hoà bình.”