Ngụy đại nhân, ngươi nguyện gia nhập Thiết Huyết Cứu Quốc Hội hay không? (4)
Duy nhất cần phòng bị chính là Đại hoàng tử sau khi lên làm hoàng đế Đại Càn có thể ruồng bỏ lời thề hay không.
Đại hoàng tử tự nhiên cũng biết điểm ấy.
Nhân phẩm của hắn còn chưa từng được công nhận giống như Ngụy Quân.
Người đời đều sẽ tin tưởng Ngụy Quân không có bất cứ ý gì đối với ngôi vị hoàng đế, bọn họ sẽ không hoài nghi Ngụy Quân tham luyến quyền vị, nhưng nếu đổi thành Đại hoàng tử, người đời đối với Đại hoàng tử không có độ tín nhiệm cao như thế.
Cái này hợp tình hợp lý.
Đại hoàng tử chỉ có thể cầu nguyện Ngụy Quân nguyện ý tin tưởng hắn.
“Ngụy đại nhân, ngươi có thể chậm rãi khảo sát bản cung, bản cung sẽ dùng hành động thực tế chứng minh, ta không phải một tên ngụy quân tử, ta là tín đồ của ngươi, lời nói hành động hợp nhất, thấy chết không sờn.” Đại hoàng tử nghiêm mặt nói.
Ngụy Quân: “...”
Ngươi học ai không tốt, thế mà học ta.
“Điện hạ, ta vì sao phải giúp ngươi?” Ngụy Quân hỏi.
Nhìn qua cái này với hắn mà nói không có lợi gì.
Đại hoàng tử nói: “Lấy cảnh giới của Ngụy đại nhân, bản cung nếu lấy tiền tài mỹ nữ đến dụ hoặc ngươi, đó là vũ nhục đối với ngươi.”
Ngụy Quân: “...”
Thật ra ngươi có thể vũ nhục ta một phen.
Đáng tiếc, Đại hoàng tử chưa nắm bắt được cơ hội này.
“Bản cung chỉ có thể hướng Ngụy đại nhân hứa hẹn, Quân Tử Kiện ta cả đời này, tuyệt không ruồng bỏ Đại Càn, nếu không để ta vĩnh viễn không thể hồi sinh mẫu thân, trọn đời không thể siêu sinh, bị Thiết Huyết Cứu Quốc Hội vĩnh viễn xoá tên.” Đại hoàng tử nghiêm nghị nói.
Ngụy Quân nhìn Đại hoàng tử một cái.
Con người là am hiểu thay đổi.
Rất khó nói Đại hoàng tử sau này sẽ biến thành thế nào.
Nhưng Đại hoàng tử giờ khắc này, hắn có thể xác định đối phương không nói láo.
Bạch Khuynh Tâm cũng nói khẽ với Ngụy Quân: “Đại hoàng tử không nói dối.”
Ở phương diện phán đoán người khác nói dối hay không, nàng là quyền uy cấp đại sư.
Ngụy Quân gật gật đầu.
Nhưng cũng chưa có cảm xúc dao động gì.
Có rất nhiều nam nữ trẻ tuổi ở lúc thề non hẹn biển với nhau cũng từng lời thề son sắt, bọn họ khi đó cũng từng ngây thơ cho rằng tình yêu của mình sẽ là vĩnh viễn, lòng của mình vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Hiện thực về sau làm bọn họ biết, lúc ấy không nói láo, cùng về sau không phản bội, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Rất nhiều người ở lúc thề, đều là thật sự cảm thấy mình nhất định sẽ không vi phạm hứa hẹn, mà ở lúc đổi ý, cũng đều là thật sự cảm thấy mình không thể làm được. Cho nên lời thề loại này không thể cân nhắc kiên trinh, cũng không thể phán đoán đúng sai. Nó chỉ có thể chứng minh, ở một khắc đó nói ra, cả hai từng chân thành.
Đại hoàng tử bây giờ rất chân thành.
Nhưng mặc dù là Thiên Đế cũng không cách nào biết trước, hắn tương lai có thể như cũ giữ lại phần chân thành hay không.
Quyền lực, hơn nữa còn là hoàng quyền, ở loại thời đại phong kiến này, là thứ có thể vặn vẹo chân thành nhất, không có ‘một trong những’.
Đương nhiên, đối với Thiên Đế mà nói, hắn không cần đi đoán trước tương lai.
Bởi vì hắn sống, tương lai chính là hắn định đoạt.
Thấy Ngụy Quân không chút dao động, Đại hoàng tử cũng không bất ngờ.
Hắn và Ngụy Quân hôm nay là vừa mới gặp mặt, Ngụy Quân nếu là trực tiếp trăm phần trăm tín nhiệm đối với hắn, hắn ngược lại là sẽ cảm thấy không bình thường.
Như bây giờ giữ tâm lý cảnh giác cần thiết, mới là hành vi một trí giả nên có.
Đại hoàng tử ở trong lòng lại yên lặng bỏ thêm hai điểm cho Ngụy Quân.
Ngụy đại nhân không chỉ nhân phẩm không thể bắt bẻ, hơn nữa tâm tính và tính cảnh giác cũng cực kỳ ưu tú, thật sự là nhân tài trong vạn người không có một.
Fan Ngụy Quân +1.
Đã như vậy, ý tưởng kia luôn luôn do dự trong đầu hắn, ngay tại lúc này biến thành kiên định.
“Ngụy đại nhân, thật ra ta ngưỡng mộ đã lâu đối với ngươi, cố ý chuẩn bị cho ngươi một món quà. Hôm nay lần đầu gặp mặt với ngài, gặp mặt còn hơn nghe danh, cũng khiến ta xác nhận ngươi đáng giá món quà này.”
“Món quà gì?” Ngụy Quân hỏi.
Đại hoàng tử lấy ra một tờ giấy trắng.
Bạch Khuynh Tâm và Nhâm Dao Dao đồng thời ý thức được cái gì, đột nhiên trở nên có chút kích động.
Các nàng quả nhiên nghe được Đại hoàng tử mở miệng: “Thành viên trung tâm Thiết Huyết Cứu Quốc Hội, đều có quyền dẫn tiến một người mới vào hội. Ngụy đại nhân, không biết ta có may mắn trở thành người tiến cử ngươi vào hội hay không?”
Dừng một chút, Đại hoàng tử tiếp tục nói: “Hiện nay Thiết Huyết Cứu Quốc Hội chỉ còn một mình ta, nhưng ta thân phận xấu hổ, hơn nữa chiến trường chính ngày sau ở yêu đình. Xây dựng lại Thiết Huyết Cứu Quốc Hội, ta tất nhiên có lòng mà không có sức. Ngụy đại nhân, nếu ngươi đồng ý gia nhập, ta thay thái tử ca ca phát ra lời mời, ngài có ý trở thành hội trưởng đời thứ hai của Thiết Huyết Cứu Quốc Hội hay không? Hiện nay trong thiên hạ, cũng chỉ có ngươi có thể khiến anh hùng thiên hạ tin phục, có tư cách nhất xây dựng lại Thiết Huyết Cứu Quốc Hội. Ngụy đại nhân, ngươi có bằng lòng hay không?”
Nghe được Đại hoàng tử hỏi mình có nguyện ý gia nhập Thiết Huyết Cứu Quốc Hội hay không, Ngụy Quân nghĩ ta có nguyện ý gia nhập hay không phải xem gia nhập Thiết Huyết Cứu Quốc Hội có nguy hiểm hay không.
Ngụy Quân vừa nghĩ như vậy, liền nghe được Đại hoàng tử tiếp tục nói: “Ngụy đại nhân, bản cung biết việc này tất nhiên cửu tử nhất sinh. Đại kiếp ngàn năm sắp xảy ra, Đại Càn cũng đối mặt loạn trong giặc ngoài. Tây đại lục, Liên Minh Tu Chân Giả cùng yêu đình như ba ngọn núi lớn, gắt gao đè ở đỉnh đầu Đại Càn. Mà nội bộ Đại Càn cũng đấu tranh kịch liệt, đã đi tới thời điểm không phá thì không xây được.
Thời khắc mấu chốt tồn vong này, nếu xây dựng lại Thiết Huyết Cứu Quốc Hội, đó là bảo người ta đi chịu chết, có khả năng rất lớn là không thành công thì xả thân.
“Coi đây là quà, bản cung cảm giác rất bất an. Nhưng bản cung tin tưởng phẩm tính cùng hành vi thường ngày của Ngụy đại nhân, bản cung tin tưởng ở trong cảm nhận của Ngụy đại nhân, tiền tài, quyền lực, mỹ nhân loại chuyện này so sánh với cứu quốc nhất định không đáng giá nhắc tới. Cho dù con đường phía trước gian nguy, từng bước sát khí, nhưng bản cung vẫn tin tưởng Ngụy đại nhân có thể làm được thấy chết không sờn, thiết huyết cứu quốc.”
Ngụy Quân cầm chặt tay Đại hoàng tử, nghiêm túc nói: “Đừng nói nữa, ta gia nhập.”
Vốn tưởng thiên hạ chỉ có một mình tứ hoàng tử là tri âm của bản Thiên Đế.
Không ngờ Đại hoàng tử ngươi cũng không thua kém là bao.
Trực tiếp nói đến trong tâm khảm bản Thiên Đế.