Trời quang rồi, mưa tạnh rồi, Ngụy Quân lại cảm thấy mình được rồi (1)
Lấy tốc độ tiến bộ của bản Thiên Đế, nếu thật sự thu mình một đoạn thời gian, trở ra nói không chừng đã vô địch thiên hạ.
Cho nên phải phô trương.
Đương nhiên, trực tiếp tìm chết khẳng định không được, đạo chí thành cũng không đồng ý.
Nhưng Thiết Huyết Cứu Quốc Hội ở bên ngoài từ trước tới giờ đều không phải tổ chức tà ác.
“Ý ta đã quyết, cứu nước cần nhờ mọi người cùng nhau cố gắng, không phải mấy người có thể hoàn thành. Cho nên, Thiết Huyết Cứu Quốc Hội phải đứng ra đánh thức dân chúng. Đương nhiên, các ngươi cần che giấu, Thiết Huyết Cứu Quốc Hội không thể bị tận diệt. Nếu thế nào cũng phải có một người đứng ra nghênh đón mưa gió, vậy thì để ta tới.”
Ngụy Quân mặt đầy chính khí, thấy chết không sờn: “Ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục? Làm lão đại, có nguy hiểm thì phải là người đầu tiên xông lên phía trước. Cái này không chỉ là vì bảo vệ các ngươi, cũng là vì để mọi người biết, Thiết Huyết Cứu Quốc Hội vẫn là Thiết Huyết Cứu Quốc Hội kia của ngày xưa, từ trên đến dưới, đều sẽ thiết huyết cứu quốc. Người tham sống sợ chết, thì đừng đến đây.”
Đại hoàng tử nghe vậy chịu chấn động mạnh, khâm phục đối với Ngụy Quân quả thực không lời nào có thể diễn tả được.
Mà Bạch Khuynh Tâm và Nhâm Dao Dao thì trái tim run lên dữ dội, sắc mặt ửng hồng, rất muốn lấy thân báo đáp ngay bây giờ.
Không thể không nói, bộ này của Ngụy Quân quả thật quá mức có thể thu mua lòng người.
Đại hoàng tử giờ phút này hận không thể đi chịu chết vì Ngụy Quân: “Ngụy đại nhân, ngươi chuẩn bị làm thế nào?”
Ngụy Quân nghĩ chút, có quyết định: “Chấp bút cho chiến tranh vệ quốc nhàn hạ, ta làm tờ báo đi, tên sẽ là 《 thanh niên mới 》.”
Đao của quân nhân, bút của văn nhân, đều có thể giết người.
Ngụy Quân có một bụng đồ long thuật.
Ác long không giết hắn, bản thân ác long phải chết.
Ngụy Quân cũng không tin đám ác long còn có thể nhịn được.
Phen này ta nhất định không có khả năng sống sót!
Đại hoàng tử đối với Ngụy Quân muốn làm báo giấy thật ra không quá mức kỳ quái.
Không nói đến báo chí vật này ở Tây đại lục đã cực kỳ thành thục, Đại Càn cũng có nhiều nơi noi theo, mặc dù là ở Đại Càn, trước đây báo chí thật ra cũng đã sớm xuất hiện.
Bao gồm cổ đại kiếp trước của Ngụy Quân cũng tương tự.
Công báo chính là báo chí sớm nhất.
Nhưng lúc ban đầu chỉ là chuyên môn dùng cho triều đình truyền văn thư triều chính cùng tin tức tình báo chính trị, chủ yếu đăng chỉ dụ của hoàng đế, tấu chương của đại thần, triều đình công bố pháp lệnh... các công văn chính phủ.
Về sau theo thời đại phát triển, cũng dần dần diễn biến trở thành hình thái ban đầu của báo chí.
Hiện nay báo chí từ lúc ban đầu để quan gia xem, đã phát triển đến mức để dân chúng đọc.
Đương nhiên, cần người dân tương đối giàu có.
“Thánh nhân từng nói, con người có tam bất hủ lập đức, lập công, lập ngôn! Thái tử ca ca làm được lập đức cùng lập công, nhưng chưa làm được lập ngôn. Hắn lúc còn sống cũng vài lần hướng ta cảm khái, nói hắn đã nhận ra Thiết Huyết Cứu Quốc Hội có một vấn đề trí mạng tồn tại, hắn lại không giải quyết được.” Đại hoàng tử nói.
“Thiết Huyết Cứu Quốc Hội có một vấn đề trí mạng tồn tại?”
Nhâm Dao Dao và Bạch Khuynh Tâm đều hồ nghi nhìn về phía Đại hoàng tử.
Các nàng sao chưa nhìn ra?
Đại hoàng tử gật gật đầu: “Đúng, chính là lập ngôn.”
“Cô thần nghiệt tử, thiết huyết cứu quốc, không phải là lập ngôn của Thiết Huyết Cứu Quốc Hội sao?” Nhâm Dao Dao có chút không hiểu.
Đại hoàng tử thật ra cũng không hiểu, giọng điệu của hắn cũng có chút mê mang: “Thái tử ca ca nói cái này không tính.”
“Cái này quả thật không phải.” Ngụy Quân nói: “Thiết Huyết Cứu Quốc Hội muốn trường tồn và liên tục phát triển, không thể một mặt để người ta đi yêu nước, đi hy sinh, thiếu là một cái cương lĩnh chỉ đạo có tính hệ thống. Cứu nước không phải hô chút khẩu hiệu có thể làm được chuyện, phải tìm được một con đường có thể thực hành, cái này so với để người ta đi hy sinh càng khó hơn nhiều. Thái tử làm được là tấm gương cho binh sĩ, làm người ta kính nể, nhưng hắn cũng chưa chỉ dẫn một con đường sáng cho người khác của Thiết Huyết Cứu Quốc Hội, chưa nói cho người khác trừ hy sinh, còn cần làm thế nào mới có thể cứu vớt quốc gia này.”
Nhâm Dao Dao vẫn có chút không hiểu: “Thái tử sau khi thượng vị, tự nhiên có thể dẫn dắt người khác làm cả quốc gia trở nên tốt hơn.”
“Như vậy xa xa không đủ.” Ngụy Quân lắc đầu nói: “Nếu thái tử xuất hiện chuyện ngoài ý muốn thì sao? Nếu thái tử biến chất thì sao? Ai có thể cam đoan hắn về sau sẽ không trở nên ngu ngốc tự đại? Trong lịch sử từng có vô số loại ví dụ này. Ta nói cương lĩnh chỉ đạo, một con đường sáng, chỉ là loại tư tưởng cùng chế độ sau khi người khai sáng chết, vẫn như cũ có thể được người khác noi theo, sẽ không mang hy vọng gửi gắm ở trên thân cá nhân nào đó. Toàn bộ tổ chức hoặc quốc gia mang hy vọng gửi gắm ở trên thân một người nào đó, đều là không khỏe mạnh. Chỉ có thoát ly ỷ lại đối với cá nhân, Thiết Huyết Cứu Quốc Hội mới có thể truyền thừa từng thế hệ, Đại Càn cũng mới có thể ổn định và hoà bình lâu dài.”
Nhâm Dao Dao mở to mắt nhìn Ngụy Quân, cả người cái hiểu cái không: “Tuy ta nghe không phải quá rõ ràng, nhưng mà bộ dáng tựa như rất lợi hại.”
“Quả thật rất lợi hại.” Bạch Khuynh Tâm ở trong lòng yên lặng khinh bỉ Nhâm Dao Dao một phen, sau đó nói với Ngụy Quân: “Ngụy Quân, ngươi đã đứng ở một độ cao khác, so với thái tử điện hạ càng mạnh hơn.”
Thái tử lúc trước là thần tượng lớn nhất trong lòng nàng, không có ‘một trong những’.
Ngụy Quân là người trong lòng, không giống với thần tượng.
Nhưng nghe xong buổi nói chuyện này của Ngụy Quân, nàng cảm giác trực tiếp bị Ngụy Quân dẫn dắt thấy được một thế giới mới.
Thái tử cho dù anh minh, nhưng cũng chưa hơn các minh quân hoặc là kiêu hùng kia trong lịch sử.
Bạch Khuynh Tâm tin tưởng cho thái tử thời gian, hắn cũng có thể trở thành một thành viên trong minh quân, lưu danh sử xanh.
Nhưng Ngụy Quân làm là chuyện cảnh giới cao hơn.
Thái tử chỉ có thể cứu vớt một quốc gia mấy chục năm.
Điều Ngụy Quân muốn làm, lại có thể là khai thiên tích địa đột phá trước nay chưa bao giờ có.
Điều này làm Bạch Khuynh Tâm rất kích động, thậm chí có chút da đầu phát tê.
“Ngụy Quân, ta có một loại cảm giác chứng kiến lịch sử. Theo ngươi làm, tuyệt đối là quyết định chính xác nhất của ta cả đời này.” Bạch Khuynh Tâm kích động nói.
Ngụy Quân: “... Khuynh Tâm ngươi được đấy, thế mà nghe hiểu ý tứ của ta, ngộ tính rất cao.”