Trời quang rồi, mưa tạnh rồi, Ngụy Quân lại cảm thấy mình được rồi (2)
Có thiên phú.
Đầu óc xoay chuyển quả thật nhanh.
Chỉ là nói chuyện có chút không động não.
Cái gì gọi là theo ta làm?
Bản Thiên Đế là người tùy tiện như vậy sao?
Nghe được Bạch Khuynh Tâm nói như vậy, Đại hoàng tử cũng mơ hồ hiểu được ý tứ của Ngụy Quân.
“Ngụy đại nhân, ngươi là nói ngươi muốn suy yếu sức lãnh đạo của cá nhân đối với tập thể?”
“Đúng, chúng ta ngưng tụ ở Thiết Huyết Cứu Quốc Hội, tuyệt đối không thể là vì sùng bái đối với cá nhân ta, mà là bởi vì chúng ta có lý tưởng cùng mục tiêu chung. Trong quá trình này, ta nếu đã chết, lại chọn người khác có năng lực lên thay là được. Giết một mình ta, còn có ngàn ngàn vạn vạn ta. Chỉ cần mang ý thức chính của mọi người đều điều động lên, quốc gia này nhất định sẽ trở nên càng thêm tốt đẹp.”
Bạch Khuynh Tâm và Nhâm Dao Dao bị Ngụy Quân nói làm nhiệt huyết sôi trào, thật muốn mang quần áo xé rách ra đánh một bài quyền.
Về phần Đại hoàng tử, hắn lập tức nghĩ tới chủ trương chính trị trước đó của Ngụy Quân.
“Cho nên Ngụy đại nhân ngươi vẫn là muốn phế bỏ hoàng đế.”
“Chuẩn xác mà nói, là phế bỏ đặc quyền, cũng bao gồm đặc quyền của bản thân ta.” Ngụy Quân giải thích: “Muốn để người chết có ý nghĩa, thì phải làm người ta biết mình trả giá đáng giá.”
“Ngụy đại nhân quả nhiên cao thượng.” Đại hoàng tử thán phục: “Thái tử ca ca tuy cũng rất vô tư, nhưng hắn không làm được một điểm này.”
“Đương nhiên, hắn dù sao cũng là thái tử, thực nếu có thể đi đến một bước này mới có vấn đề.” Ngụy Quân nói.
Tiền thái tử cho dù con người tốt nữa, bản tính thuần lương nữa, cũng sẽ không đi cách mạng mình cùng mạng của gia tộc.
Hắn dù sao vẫn là một người trẻ tuổi bị văn hóa giá trị quan truyền thống hun đúc lớn lên, không có khả năng có được loại tư tưởng khai sáng này của Ngụy Quân.
“Nhưng Ngụy đại nhân cũng không có chút lưu luyến quyền lực trong tay.” Đại hoàng tử bội phục nói: “Trên thực tế ở trên dưới triều dã, uy vọng của Thiết Huyết Cứu Quốc Hội đều phi thường cao. Nếu Ngụy đại nhân tham luyến quyền vị, vô luận ở triều ở dã, đều sẽ có rất nhiều người nguyện ý ủng hộ ngươi, bảo vệ sinh mệnh ngươi an toàn.”
Ngụy Quân nghe tới cuối cùng, giật mình một cái: “Đừng, tuyệt đối đừng, ta đã làm hội trưởng nhiệm kỳ thứ hai của Thiết Huyết Cứu Quốc Hội, vậy ta có thể làm chính là làm gương cho binh sĩ giống với tiền thái tử, mang nguy hiểm giữ lại cho mình đầu tiên. Mặt khác, trong quá trình này ta sẽ dần dần sáng tác văn chương phát biểu ở trên báo chí, Thiết Huyết Cứu Quốc Hội hấp thu thành viên trừ cần có thể làm được cô thần nghiệt tử thiết huyết cứu quốc, càng quan trọng hơn là phải tán đồng lý niệm của chúng ta. Nếu không phương thức cứu nước ngàn ngàn vạn, cần gì phải tới nơi này của chúng ta chứ?”
“Tất cả nghe theo Ngụy đại nhân an bài, nếu có gì cần hỗ trợ, Ngụy đại nhân có thể thông báo bản cung bất cứ lúc nào.”
Đại hoàng tử không có một chút ý kiến nào đối với Ngụy Quân muốn phế bỏ đặc quyền của Quân gia.
Dù sao hắn từ trước tới giờ chưa từng mang mình coi là người Quân gia.
Trong tương lai Đại hoàng tử quy hoạch cho bản thân, hắn tương lai sẽ không ở Đại Càn, mà là ở yêu đình.
Tuy Hồ Vương đối với hắn hẳn là có thành phần lợi dụng, nhưng Đại hoàng tử cẩn thận nghĩ, trừ tiền thái tử, Hồ Vương thật đúng là người thân tốt nhất đối với hắn.
So với người Quân gia đối với hắn tốt hơn nhiều.
Hắn đối với Quân gia không có lấy một chút cảm tình, sau khi tiền thái tử chết càng như thế.
Cho nên Ngụy Quân làm như vậy hắn không chút có chướng ngại tâm lý, ngược lại hạ quyết tâm phải giúp Ngụy Quân, giống như là giúp thái tử ca ca của mình, không hề giữ lại.
Ngụy Quân gật gật đầu với Đại hoàng tử: “Có chỗ nào cần, ta sẽ không khách khí.”
Cu li miễn phí, không dùng thì uổng.
Hơn nữa cố gắng dùng công việc bận rộn mang loại người có khả năng đâm sau lưng này điều đi, khả năng hắn tìm chết thành công cũng sẽ lớn hơn nhiều.
Ngụy Quân miếng ngon nhớ lâu đòn đau nhớ đời, bị đâm sau lưng nhiều lần như vậy, đã có lòng cảnh giác.
“Về phần chuyện của ngươi, ta sẽ thử nói chuyện với Nhị hoàng tử còn có Minh Châu công chúa, nhưng bọn họ có thể lui nhường cho ngươi hay không, ta cũng không thể cam đoan.” Ngụy Quân nói.
Nhị hoàng tử và Minh Châu công chúa bày rõ là đều muốn làm hoàng đế, tuy bây giờ nhìn qua còn bảo trì khắc chế với nhau, thậm chí Ngụy Quân có thể cảm giác được cảm tình giữa bọn họ cũng không tệ, là có chút thân tình gắn bó thật sự.
Nhưng loại cảm tình này ở trước mặt ngôi vị hoàng đế rốt cuộc yếu ớt bao nhiêu, ai cũng không dám đảm bảo.
Lý Thế Dân trước khi giết anh giết em, khẳng định cũng từng thân mật khăng khít với đại ca tam đệ.
Nhưng vì ngôi vị hoàng đế, nên giết vẫn giết.
Cái này cũng không ảnh hưởng hắn về sau cũng khai sáng “Trinh Quán trị vì”, trở thành một đời minh quân.
Nhị hoàng tử cùng Minh Châu công chúa trong xương cốt đều có sự quyết tâm đó, Ngụy Quân sẽ không nhìn lầm.
Tuy Nhị hoàng tử nhìn qua càng giống tên khờ hơn.
Đại hoàng tử nói: “Nhị đệ bên kia có Ngụy đại nhân ra mặt, ta cũng sẽ cố gắng thêm, hẳn là không có vấn đề lớn, ta cùng Nhị đệ quan hệ tạm được, hắn cũng trọng tình, khó ở chỗ Minh Châu nơi này.”
Ngụy Quân: “... Ngươi cùng Nhị hoàng tử nhận biết đối với nhau đều có chút sai lầm, ta thật sự có nắm chắc thuyết phục ngược lại là Minh Châu công chúa.”
Đại hoàng tử trong mắt Nhị hoàng tử cũng là người hiền lành, hàm hậu khờ khạo.
Nhị hoàng tử trong mắt Đại hoàng tử cũng là hàm hậu khờ khạo, trọng tình trọng nghĩa.
Vấn đề là Đại hoàng tử người hiền lành hàm hậu khờ khạo kia trong mắt Nhị hoàng tử đã không biết âm thầm đâm Hồ Vương bao nhiêu đao, diễn xuất so với hắn tốt hơn nhiều.
Về phần Nhị hoàng tử trọng tình trọng nghĩa trong mắt Đại hoàng tử, âm thầm vụng trộm điều tra rất nhiều tư liệu về hắn, hơn nữa mang Đại hoàng tử đảng của hắn cũng đã tra xét đáy hướng lên trời.
Thực • hai tên hàm hậu khờ ngạo.
Diễn với nhau.
Còn đều lừa được đối phương.
Ngược lại là Minh Châu công chúa, sát phạt quyết đoán là thật, nhưng Ngụy Quân nói thật không nhìn ra nàng đối với hoàng quyền có khát vọng quá lớn.
Minh Châu công chúa muốn tranh ngôi vị hoàng đế, có nguyên nhân rất lớn nằm ở chỗ nàng nhận định đây là thứ phụ hoàng ta muốn truyền cho thái tử ca ca, ta làm con gái của phụ hoàng, đương nhiên không thể nhường cho người khác, cái này vốn nên là thứ của ta.