Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 452 - Chương 452. Trời Quang Rồi, Mưa Tạnh Rồi, Ngụy Quân Lại Cảm Thấy Mình Được Rồi (3)

Chương 452. Trời quang rồi, mưa tạnh rồi, Ngụy Quân lại cảm thấy mình được rồi (3) Chương 452. Trời quang rồi, mưa tạnh rồi, Ngụy Quân lại cảm thấy mình được rồi (3)

Trời quang rồi, mưa tạnh rồi, Ngụy Quân lại cảm thấy mình được rồi (3)

Ngụy Quân cũng không cảm thấy Minh Châu công chúa rất muốn làm hoàng đế, một nữ nhân thật sự dã tâm bừng bừng, nên làm là bố trí vây cánh, kết bè kết cánh, giao hảo Liên Minh Tu Chân Giả, âm thầm liên lạc Thượng Quan thừa tướng Cơ soái các văn võ trọng thần, toàn lực dệt cho tốt mạng lưới quan hệ của mình.

Nếu đến thời khắc mấu chốt, trực tiếp trèo cao hô hào, chính biến cung đình là được, dù sao nàng muốn giết Càn đế, cả thế giới đều có thể lý giải hơn nữa tiếp nhận chuyện này.

Nhưng Minh Châu công chúa chưa làm như vậy.

Ngược lại sau khi Ngụy Quân trước mặt của nàng nói muốn phế bỏ hoàng đế, Minh Châu công chúa thậm chí cũng chưa giết hắn.

Cái này cũng khiến Ngụy Quân xác định phán đoán của mình.

Cho nên Minh Châu công chúa ngược lại là dễ thuyết phục, về phần Nhị hoàng tử bên kia, Ngụy Quân không có lòng tin gì.

Nhưng Đại hoàng tử có lòng tin: “Nhị đệ bên này ta tự có đối sách, Ngụy đại nhân nếu có thể giúp ta thuyết phục Minh Châu, bản cung vô cùng cảm kích.”

“Vậy được, Minh Châu công chúa giao cho ta là được.” Ngụy Quân chưa chối từ.

Dù sao Đại hoàng tử cho hắn Nhất Hiệt Thư.

Món quà này vẫn phải trả.

Dù sao cũng không phải việc gì khó.

Cho dù Đại hoàng tử cuối cùng thật sự đổi ý, dính ở trên ngôi vị hoàng đế Đại Càn không chịu đi, Ngụy Quân cũng không lo lắng. Cùng lắm hắn lại chỉ vào cái mũi Đại hoàng tử mắng một trận, sau đó Đại hoàng tử tức giận sai người chém hắn, cuối cùng hắn sống lại tại chỗ, cơ giới hàng thần*, khiến Đại hoàng tử hoàn toàn tự bế.

Lộ số sống lại tại chỗ này Ngụy Quân đoán Thiên Đế hẳn là chuẩn bị cho Đạo Tổ, nhưng Đại hoàng tử nếu thật muốn thể nghiệm trước một lần, Ngụy Quân cũng cảm thấy không phải không được.

Lại hàn huyên hai câu với Đại hoàng tử, thấy Đại hoàng tử đã không còn chuyện khác, vậy Ngụy Quân và Bạch Khuynh Tâm cùng nhau lựa chọn cáo từ.

Sau khi Ngụy Quân cùng Bạch Khuynh Tâm đi, Đại hoàng tử lập tức liên hệ Hồ Vương.

“Di nương, con đã mang thánh huyết bất tri bất giác đưa vào trong cơ thể Ngụy Quân, bây giờ Ngụy Quân đã là Đại nho.” Đại hoàng tử báo cáo.

Hồ Vương trong tranh thản nhiên gật gật đầu: “Tin tức tốt, Ngụy Quân càng cường đại, ta càng vui mừng. Hắn sau khi phát hiện thánh huyết, phản ứng như thế nào?”

“Cực kỳ kích động, cũng rất khó hiểu, hắn không hiểu ngài vì sao phải giúp hắn.” Đại hoàng tử nói.

Hồ Vương khẽ cười nói: “Ngụy Quân không hiểu rất bình thường, hắn chỉ ở tầng thứ nhất, nhưng ta đã đứng ở tầng thứ ba, Ngụy Quân vĩnh viễn không biết được tâm tư của ta. Cái này đều không quan trọng, quan trọng là Ngụy Quân tiếp tục sống, hắn sống đối với yêu đình mà nói chính là chỗ tốt lớn nhất.”

Đại hoàng tử bội phục nói: “Di nương tính toán không bỏ sót, đúng vậy, Ngụy Quân sau khi tấn thăng Đại nho, sinh ra một cái ý tưởng hắn muốn 『 lập ngôn 』! Hắn muốn sáng tạo một phần báo chí, sau đó đánh thức đại chúng tất cả mọi người thức tỉnh.”

Nghe được Đại hoàng tử nói như vậy, mắt Hồ Vương trong tích tắc sáng lên.

Chủ trương chính trị của Ngụy Quân, nàng cũng có nghe nói.

“Ngụy Quân muốn tuyên dương lý niệm chính trị của hắn?” Hồ Vương có chút hưng phấn.

Đại hoàng tử khẳng định gật đầu: “Đúng, Ngụy Quân muốn mượn báo chí, tuyên dương lý niệm chính trị của hắn, lý niệm chính trị vô quân vô phụ (không vua không cha). Cho nên một lần này Ngụy Quân là nhất định sẽ trở mặt với người kia, cao thấp Đại Càn đều sẽ nghênh đón chấn động thật lớn, ngài cũng biết lý niệm của Ngụy Quân đối với Nhân tộc bình thường sức sát thương lớn bao nhiêu.”

“Ta hiểu, ta hiểu.” Hồ Vương ý thức được ý tứ của Đại hoàng tử, nhanh chóng đánh nhịp nói: “Như vậy, ngươi nhất định phải toàn lực ủng hộ Ngụy Quân làm báo chí này, giúp Ngụy Quân ngăn cản áp lực đến từ các phía. Nếu ngươi ngăn không được, vậy liên hệ ta, ta đến.”

“Vâng, di nương, nhưng Ngụy Quân chỉ là một tên lục phẩm quan nho nhỏ, hơn nữa hắn thanh liêm, con thấy báo chí của hắn khẳng định không làm lớn được.” Đại hoàng tử nói: “Một Đại nho ưu tú cũng không nhất định là một thương nhân ưu tú, di nương, người cũng đừng ôm kỳ vọng quá lớn đối với Ngụy Quân.”

“Con sai rồi, Tử Kiện, con hoàn toàn sai.” Hồ Vương nghiêm túc nói: “Ngụy Quân biết làm ăn hay không căn bản không sao, quan trọng là lý niệm chính trị của Ngụy Quân chỉ cần truyền lưu ra ngoài, Đại Càn sẽ tách thành hai cái đảng phái.”

“Nhưng hắn không có tiền, con thấy rất khó tạo thành loại sức ảnh hưởng đó.” Nhâm Dao Dao đứng về phía Đại hoàng tử: “Mẹ, mẹ không biết thế giới nhân loại. Ở thế giới nhân loại, không có tiền là nửa bước khó đi.”

“Ai nói ta không hiểu thế giới Nhân tộc?” Hồ Vương ngạo nghễ nói: “Ngụy Quân là không có tiền, nhưng ta có. Tử Kiện, con bảo Ngụy Quân lớn mật làm báo giấy, chuyện kinh phí không cần hắn quan tâm. Ta nói cho Yêu Hoàng một câu, cửa quốc khố yêu đình vĩnh viễn mở rộng cho Ngụy Quân. Ngụy Quân cần người, chúng ta cho người. Ngụy Quân cần tiền, chúng ta cho tiền.”

Dừng một chút, Hồ Vương tiếp tục nói: “Ngụy Quân làm chuyện này khẳng định cực kỳ nguy hiểm, như vậy, ta sẽ hướng phía Yêu Hoàng xin một con rối yêu quái đao thương bất nhập. Tử Kiện, con sắp xếp, để con rối yêu quái ẩn núp âm thầm bảo vệ Ngụy Quân an toàn, tất cả lấy an toàn của Ngụy Quân làm điều kiện tiên quyết số một.”

“Con hiểu, con tất cả đều nghe di nương.” Đại hoàng tử ngoan ngoãn nói.

Hắn chẳng qua là một đứa cháu trai ngoan nghe lời di nương mà thôi, có thể có ý xấu gì chứ?

...

“Hắt xì!”

Đi ở trên đường về nhà, Ngụy Quân đột nhiên hắt xì một cái.

Bạch Khuynh Tâm lập tức nhìn lại: “Ngụy Quân, ngươi xảy ra chuyện gì? Cảm mạo?”

“Không sao, ta luôn cảm giác có điêu dân muốn hại trẫm.” Ngụy Quân hồ nghi nói.

Bạch Khuynh Tâm: “...”

Lời này nàng không biết nên tiếp thế nào.

Bạch Khuynh Tâm chỉ có thể cố mang đề tài chuyển dời đến trên báo chí Ngụy Quân muốn làm.

“Ngụy đại nhân, báo chí của ngươi vì sao phải tên là 《 thanh niên mới 》? Viết cho người thanh niên đọc sao?”

“Ồ, đúng, ta nhớ ra rồi.” Ngụy Quân vỗ đầu mình: “Báo chí không thể gọi là 《 thanh niên mới 》, gọi là “Phá Hiểu” đi.”

phá hiểu: rạng sáng, tảng sáng

“Vì sao đổi tên?” Bạch Khuynh Tâm tò mò hỏi.

Ngụy Quân giải thích: “《 thanh niên mới 》 tên này không tốt lành.”

Ngụy Quân vừa nhớ ra, trong biên tập《 thanh niên mới 》, trừ thủ trưởng tiên sinh, người khác cơ bản tất cả đều là hết tuổi thọ mà chết.

Cái này không phù hợp yêu cầu của hắn.

Bình Luận (0)
Comment