Từ trước tới nay vốn không có chúa cứu thế gì (1)
Nhìn bộ dáng vui vẻ của hai nàng, Ngụy Quân cũng không phải quá lo lắng.
Công việc chính của hai nàng vẫn là tướng quân, giống với mình, làm báo giấy đều là làm thêm.
Cho nên thời gian sẽ không quá nhiều.
Hơn nữa hai người này dễ điều đi hơn xa so với Lục Nguyên Hạo, thực lực cũng kém hơn nhiều. Nếu thật có gì nguy hiểm, hai người các nàng căn bản không bảo vệ được mình.
Cho nên phen này Ngụy Quân coi như tìm cho bản thân hai thư ký trẻ có năng lực.
Đã không có thực lực bảo vệ mình, Ngụy Quân tỏ vẻ không chê.
Lâm tướng quân cùng Tiết tướng quân đối với việc làm thêm của mình thật ra cực kỳ hưng phấn, đối với văn chương của Ngụy Quân càng tràn ngập chờ mong.
“Ngụy đại nhân, thật ra ta rất hứng thú đối với ngôn luận huỷ bỏ chế độ hoàng đế của ngươi.” Lâm tướng quân lớn mật hỏi: “Sau khi “Phá Hiểu” phát hành bài văn đầu tiên của ngươi chuẩn bị viết cái này sao?”
“Không, cái này để về sau nói.”
“Vậy bài văn sáng lập của Ngụy đại nhân ngươi viết xong chưa? Ta rất muốn đọc trước một phen.”
Lâm tướng quân cùng Tiết tướng quân đều tỏ vẻ chờ mong.
Tài hoa của Ngụy Quân có trạng nguyên đảm bảo, mà tư tưởng của Ngụy Quân chỉ là hơi triển lộ một chút, đã chấn động thiên hạ.
Dù sao cũng là người muốn huỷ bỏ chế độ hoàng đế, các nàng đối với văn chương của Ngụy Quân không phải cảm thấy hứng thú bình thường.
Nhìn khuôn mặt chờ mong của hai nàng, Ngụy Quân lòng dạ sắt đá: “Đợi tới ngày đó “Phá Hiểu” phát hành, các ngươi có thể đọc được văn chương của ta.”
Sẽ không nói cho các ngươi bản Thiên Đế còn chưa nghĩ ra đâu.
Lần đầu tiên luôn phải đối mặt rất nhiều lựa chọn.
Ngụy Quân cực kỳ thận trọng.
Dù sao, lần đầu tiên thật sự rất quan trọng.
Cho dù là nam nhân, cũng rất quan trọng.
“Lâm tướng quân, Tiết tướng quân, hai vị các ngươi đều là danh tướng từng tham gia chiến tranh vệ quốc, có chút chuyện năm đó ta đang muốn hướng hai vị thỉnh giáo.”
Ngụy Quân mang đề tài kéo về tới trên chiến tranh vệ quốc.
“Ta có chức quan trong người, viết sách soạn sử cho chiến tranh vệ quốc vĩnh viễn là nhiệm vụ quan trọng số một của ta. Cho nên hai vị tướng quân nếu muốn nhìn thấy ta thường xuyên xuất hiện ở toà soạn, sợ là phải để các ngươi thất vọng rồi.” Ngụy Quân trước tiên tiêm liều dự phòng cho các nàng.
Hai vị tướng quân tỏ vẻ hiểu.
Tiết tướng quân gật gật đầu, nói: “Ta cùng Lâm muội muội cũng có việc công trong người, thường xuyên phải tham gia thay quân, cũng không có khả năng phục vụ mọi lúc cho “Phá Hiểu”, chỉ có thể rút thời gian nhàn rỗi.”
“Như vậy thì tốt, ta không hy vọng bởi vì mình mà chậm trễ việc công của hai vị tướng quân.” Ngụy Quân gật đầu nói: “Hai vị tướng quân đều là người đích thân trải qua chiến tranh vệ quốc, một ít tin tức liên quan chiến tranh vệ quốc năm đó, nếu hai vị tướng quân biết, còn xin vui lòng chỉ giáo.”
“Ngụy đại nhân muốn biết cái gì?” Lâm tướng quân hỏi.
Ngụy Quân nói: “Cái gì cũng được, chỉ cần là chuyện liên quan chiến tranh vệ quốc. Đương nhiên, quan trọng là chân tướng.”
Lâm tướng quân nghĩ một chút, tổ chức một phen ngôn ngữ của mình: “Thật ra trong lúc chiến tranh vệ quốc, ta ban đầu là phụ trách đối phó Yêu tộc. Sau khi Yêu tộc tuyên bố kết thành liên minh với liên quân Tây đại lục, sinh ra uy hiếp thật lớn đối với Đại Càn chúng ta, chúng ta cũng không thể không tổ chức quân lực để ứng phó Yêu tộc tham chiến.”
“Việc này ta đã điều tra xong, yêu đình đứng ở liên quân Tây đại lục bên kia, là quyết sách của Ưng Vương.” Ngụy Quân nói.
Lâm tướng quân gật đầu nói: “Việc này là thật, Hoa Vương chính là thê tử của Ưng Vương, ta bởi vì giết Hoa Vương, còn một thời gian từng bị Ưng Vương đuổi giết, thiếu chút nữa chết.”
Ngụy Quân có chút giật mình: “Còn có việc này?”
“Đúng vậy, ở trên chiến trường vệ quốc, sống chết đều là việc tầm thường.” Lâm tướng quân khẽ cười nói: “Có một lần nếu không phải Tiết tỷ tỷ lâm thời chạy tới, cộng thêm Thượng Quan Uyển Nhi bảo hộ, ta đã chết ở trong tay Ưng Vương, Ưng Vương quả thật lợi hại, mặc dù so với Yêu Hoàng mà nói cũng chỉ thua kém một chút.”
Ánh mắt Ngụy Quân chợt lóe.
Ưng Vương thế mà mạnh như thế.
Trách không được năm đó mai phục giết Ưng Vương, Yêu Hoàng sau khi chạy tới “rưng rưng” mang yêu đan Ưng Vương nuốt vào.
Cũng trách không được Ưng Vương thế mà có thể áp chế Hồ Vương không còn tính tình.
Xem ra thực lực Ưng Vương quả thật mạnh hơn yêu vương khác rất nhiều, đã cực kỳ tới gần Yêu Hoàng.
Đáng tiếc, thực lực quá mạnh, cũng là nguyên tội hắn chết.
Nhắc tới Ưng Vương, không chỉ có Lâm tướng quân lòng còn sợ hãi, giọng điệu Tiết tướng quân cũng còn giữ lại kính sợ: “Một lần đó thật ra ta lúc chạy tới đã chậm, Lâm muội muội bị Ưng Vương đánh bị thương nặng gần chết, Thượng Quan Uyển Nhi cũng bị thương nặng, ta dẫn theo đại quân chạy tới, Ưng Vương vẫn như cũ đại chiến một khắc đồng hồ thời gian mới thong dong thối lui. Về sau nếu không phải Chu tế tửu ra tay cứu mạng, Lâm muội muội vẫn như cũ phải buông tay nhân gian. So với chúng ta, Ưng Vương rõ ràng cao hơn một cấp bậc.”
Ngụy Quân chưa chấn động bởi Ưng Vương cường hãn, hắn chấn động bởi nhóm bạn của Chu Phân Phương.
“Lão sư ta còn từng cứu Lâm tướng quân?” Ngụy Quân hỏi.
Lâm tướng quân gật đầu: “Trên chiến trường vệ quốc, người chưa từng được Chu tế tửu cứu không nhiều, cho dù bệ hạ cũng là Chu tế tửu từ kề cận cái chết cứu về. Trước khi bỏ y theo văn, Chu tế tửu bị người ta coi là 『 diêm vương địch 』. Diêm vương bảo ngươi canh ba chết, chỉ có Chu tế tửu dám giữ người đến canh năm.”
Ngụy Quân: “...”
Trách không được Chu Phân Phương trâu bò hò hét như vậy, dám phun người khắp nơi.
Nàng là thật sự trâu bò.
Ngụy Quân cảm giác Chu Phân Phương không nên họ Chu, nàng nên họ Trương.
Trương của hiêu trương (kiêu ngạo).
“Lâm tướng quân là người Chính Khí minh sao?” Ngụy Quân bỗng nhiên nghĩ tới tổ chức này.
Lâm tướng quân cùng Tiết tướng quân nhìn nhau cười, Lâm tướng quân nói: “Chu tế tửu từng mời chúng ta, nhưng chúng ta đều từ chối.”
“Vì sao?”
“Chính Khí minh quá mức tự do, cũng không cấm xuất thân cùng chủng tộc của thành viên. Ta cùng Tiết tỷ tỷ không có cảnh giới cao như Chu tế tửu, trên chiến trường vệ quốc chúng ta đã lựa chọn lập trường của mình, chúng ta không tính vì chính khí trường tồn mà chiến, chúng ta là chiến đấu vì quốc gia.” Lâm tướng quân nói.
Tiết tướng quân bổ sung nói: “Thật ra ta cùng Lâm muội muội càng muốn gia nhập Thiết Huyết Cứu Quốc Hội hơn, đáng tiếc.”
Chính Khí minh cùng Thiết Huyết Cứu Quốc Hội hiển nhiên là hai tổ chức hoàn toàn khác nhau.