Đức lý không tha người (4)
“Không sai, Ngụy Quân là cầu gì được nấy.” Giọng điệu Càn đế cực kỳ phức tạp: “Trên thế giới này chứa chấp được người tốt, cũng chứa chấp được người xấu, lại không chứa nổi Thánh nhân. Ngụy Quân muốn làm Thánh nhân, đây là con đường tìm chết của hắn.”
“Cũng may sau khi Ngụy Quân chết, người thờ phụng bộ lý luận đó của hắn nhất định sẽ như rắn mất đầu, đối với triều đình cũng không cách nào cấu thành uy hiếp nữa.”
Lục Khiêm đã nói trúng bộ phận lo lắng nhất trong lòng Càn đế.
Sắc mặt Càn đế dịu đi rất nhiều.
“Cứ như vậy đi, ngươi mang thánh kiếm đưa đến Quốc Tử Giám.” Càn đế nói.
Hắn mệt rồi.
Ngụy Quân nhân tài như vậy chết ở trong nội đấu, cũng không phải chuyện hắn mong nhìn thấy.
Đáng tiếc, hắn cũng không có lựa chọn.
Bởi vì Ngụy Quân muốn xét nhà của hắn, đào mộ lão tổ tông của hắn.
Lục Khiêm sớm đã mang tính tình cùng tâm tính Càn đế nắm bắt cực kỳ chuẩn, sau khi cảm nhận được tâm tình phức tạp của Càn đế bây giờ, Lục tổng quản lặng lẽ cáo lui.
Sau đó thánh kiếm vào tay.
Tự tay mang thánh kiếm giao tới trong tay lão Lý thám hoa.
...
Hôm sau.
Cổng Quốc Tử Giám mở rộng.
Kinh thành dân chúng đều ùa vào.
Các học sinh Quốc Tử Giám càng sớm ở chung quanh đài luận đạo tìm sẵn vị trí của mình.
Đại hội luận đạo hôm nay, các Đại nho ngồi mà luận đạo, các người hiền nhất định tới.
Lúc này trên đài luận đạo đã có một vòng Đại nho ngồi thẳng, phóng mắt nhìn, ít nhất cũng có mười mấy người.
Hơn nữa số người còn đang lục tục tăng lên.
Ở trên đại hội luận đạo mang đạo của đối phương đánh gãy, đối với thánh đạo bên ta mà nói khẳng định là bổ sung cùng tưới tắm vô cùng tốt, đối với đạo tâm cũng là bổ dưỡng thật lớn, có thể khiến bản thân càng thêm kiên định đối với lựa chọn.
Cho nên đại hội luận đạo hôm nay, có rất ít Đại nho nguyện ý bỏ qua.
Mà những người này, tất cả đều đứng ở mặt đối lập Ngụy Quân.
Ngụy Quân hôm nay cần một mình khiêu chiến toàn thế giới.
Bạch Khuynh Tâm bị hắn sắp xếp đi Lục Phiến môn làm việc.
Lục Nguyên Hạo ở hoàng cung, chưa ra khỏi cung.
Lâm Tiết hai vị tướng quân lúc này đang thay quân.
Người khác cũng đều đều có việc của mình.
Tóm lại, Ngụy Quân cho rằng hôm nay mình chết chắc rồi.
Nhưng vì để ngừa vạn nhất, hắn vẫn mang toàn bộ lực lượng phòng vệ bên người mình tất cả đều điều động rời khỏi, ổn định một đám.
Khi bóng người Ngụy Quân từ cổng xuất hiện, cô đơn chiếc bóng nhưng lại thẳng lưng hướng trên đài luận đạo đi từng bước một tới, toàn bộ Quốc Tử Giám giống như yên tĩnh một phút đồng hồ.
Bọn họ từ trên con đường ngắn ngủn vài bước này, thấy được một dũng sĩ khẳng khái chịu chết.
Cho dù biết rõ phía trước là núi đao biển lửa.
Nhưng hắn vẫn như cũ không chút quay đầu.
“Ngụy đại nhân, chúng ta vĩnh viễn ủng hộ ngươi.”
“Học trưởng cố lên.”
“Ngụy đại nhân, ngươi nhất định sẽ thắng.”
...
Ở trên độ nổi tiếng, Ngụy Quân hoàn toàn chiếm thượng phong.
Đối mặt mọi người hoan hô cùng ủng hộ, Ngụy Quân mỉm cười, hướng bốn phương tám hướng phất phất tay.
Sau đó dẫn phát hoan hô lớn hơn nữa.
Độ nổi tiếng của hắn bây giờ chỉ có thể dùng một từ để hình dung —— vô địch.
Hơn nữa dân chúng kinh thành là hiểu chính trị nhất.
Bọn họ thân ở dưới chân Thiên tử, hiểu rõ đối với chuyện xảy ra ở kinh thành.
Bọn họ đã sớm thấy rõ, đám Đại nho này là đứng về phía hoàng đế, mà Ngụy Quân là đang lên tiếng cho bọn họ, muốn đề cao địa vị của bọn họ.
Vậy bọn họ đương nhiên lựa chọn ủng hộ Ngụy Quân.
Đây là một cái đạo lý rất mộc mạc.
Đối mặt loại cảnh tượng này, các Đại nho trên đài luận đạo cực kỳ bình tĩnh.
Bọn họ biết dân chúng ủng hộ không có tác dụng, cũng biết bên mình thắng chắc rồi, cho nên đối với trường hợp như vậy bọn họ sẽ không cảm nhận được chút áp lực tâm lý nào.
Thậm chí có Đại nho lập tức mở miệng nói:
“Không thể cùng con ếch ngồi trong đáy giếng luận bàn về biển cả; Không thể cùng côn trùng mùa hè bàn luận về băng tuyết; Không thể cùng anh học trò chốn thôn quê hẻo Lánh bàn luận về đạo lý.”
“Dân khả sử do chi, bất khả sử tri chi? Ngụy Quân coi như là tài hoa hơn người, đáng tiếc, hắn đi lầm đường, ruồng bỏ Thánh nhân chi đạo.”
“Chẳng qua là người sắp chết mà thôi, để hắn hưởng thụ thêm một phen người đời hoan hô đi.”
Các đại nho cực kỳ “khoan dung độ lượng” .
Bởi vì bọn họ cũng đều biết không cần tranh phong với người chết.
Đừng nhìn Ngụy Quân bây giờ được người đời kính ngưỡng, mười năm sau, chỉ cần bọn họ còn sống, vậy được người đời kính ngưỡng sẽ biến thành bọn họ.
Mà Ngụy Quân sớm đã theo gió mà tan, thậm chí cũng không nhất định có ai nhớ Ngụy Quân.
Cho nên cái này có gì để tranh chứ?
Ngụy Quân nghe được “người sắp chết” cái đánh giá này.
Nhìn thoáng qua các Đại nho ra vẻ đạo mạo kia trên đài luận đạo, tâm tình Ngụy Quân cực kỳ sung sướng.
Tốt lắm.
Bản Thiên Đế thích nghe các ngươi nguyền rủa ta.
Nhanh lên đi.
Nhâm Dao Dao đã mang chuyện nàng từ chỗ Hồ Vương nghe được về Nho gia ngồi mà luận đạo nói cho hắn, Ngụy Quân cũng biết rõ mình một khi đi lên đài luận đạo, thì rất có khả năng không mở miệng được, bị đám Đại nho này không dạy mà giết.
Nhưng không sao.
Hắn mười phần hoan nghênh.
Cho nên Ngụy Quân rất nhẹ nhàng bước lên đài luận đạo.
Ở trong vạn sự chú ý, Ngụy Quân gật gật đầu đối với lão Lý thám hoa chủ trì luận đạo hôm nay.
“Có thể bắt đầu chưa?”
“Đương nhiên.”
Lão Lý thám hoa tuyên bố đại hội luận đạo hôm nay chính thức mở ra.
“Tử viết: Một lời tranh luận mạnh hơn bảo vật cửu đỉnh, ba tấc lưỡi mạnh hơn đội quân trăm vạn, cố Thánh nhân truyền xuống truyền thống ‘ngồi mà luận đạo’, hậu nhân chúng ta noi theo.”
Sau đó hắn đối nói với Ngụy Quân: “Ngụy Quân ngươi lẻ loi một mình, thế đơn lực bạc, đúng lý ra nên do ngươi mở miệng luận đạo trước, mời.”
Ngụy Quân có chút kinh ngạc.
Giảng võ đức như vậy sao?
Vậy bản Thiên Đế liền không khách khí nữa.
Ngụy Quân trực tiếp mọi phương vị phê phán Nho gia bây giờ một phen, sau đó nét mực đậm màu miêu tả một lần thế giới mới mình chờ mong.
Tất cả đều là ngôn luận đại nghịch bất đạo.
Tuyệt đối đủ tiêu chuẩn văn tự vào tù mất đầu.
Nhìn thấy các Đại nho trên đài luận đạo đã tức đến cả người phát run, Ngụy Quân cực kỳ hài lòng, cuối cùng phóng đại chiêu ——《một lần diễn giải cuối cùng》.