Đức lý không tha người (5)
“Mấy ngày nay, mọi người hiểu được, ở Đại Càn xuất hiện chuyện ti tiện nhất vô sỉ nhất trong lịch sử! Ta rốt cuộc phạm vào tội gì, thế mà lại bị một đám Đại nho vây công? Ta chẳng qua dùng bút viết chút văn chương, dùng miệng nói chuyện, mà điều ta viết, thứ ta nói, đều đơn giản là lời của một người chưa mất lương tâm!
...
Các ngươi giết chết một tên Ngụy Quân, sẽ có trăm ngàn vạn Ngụy Quân đứng lên!
Chính nghĩa là không giết được, bởi vì chân lý vĩnh viễn tồn tại!
...
Ngụy mỗ không sợ chết, ta có tinh thần hy sinh! Ta chân trước bước vào cổng Quốc Tử Giám, sau lưng đã không chuẩn bị bước ra khỏi cổng nữa!
“Ta đã nói xong, các ngươi có thể bắt đầu phản bác. Hoặc là, trực tiếp lấy danh nghĩa yêu ngôn hoặc chúng giết chết ta.”
Hạo nhiên chính khí từ trong cơ thể Ngụy Quân phun trào ra.
Ở giờ khắc này, trong đầu rất nhiều người đều hiện lên một từ:
Soi sáng thiên cổ!
Đương nhiên, Đại nho chính là Đại nho.
Tuy Ngụy Quân vừa rồi miêu tả đối với thế giới mới kia làm bọn họ miên man bất định, thậm chí động lòng không thôi. Diễn thuyết cuối cùng cũng làm bọn họ sinh ra tâm lý xấu hổ, nhưng Đại nho chính là Đại nho, đạo tâm của bọn họ không phải dễ dàng lay động như vậy.
Sau một chút do dự, các Đại nho liền khôi phục bình tĩnh.
Dân chúng sẽ bị một ít nguyện cảnh to lớn đánh động.
Nhưng đến cấp bậc này của bọn họ, chỉ xem trọng lợi ích thật sự.
Kèm theo lực lượng tăng trưởng, bọn họ cũng mất đi rất nhiều thứ.
Cho nên, có Đại nho lúc này muốn mở miệng phản bác.
Nhưng hắn phát hiện miệng mình lại vô luận như thế nào cũng không mở ra được.
Cùng lúc đó, hắn cảm giác được giữa cổ mình truyền đến một luồng khí lạnh.
Đó là nguy cơ trí mạng mũi nhọn kiếm khí mang đến.
Sắc mặt đại nho đỏ lên, dùng sức giãy dụa.
Nhưng bên tai truyền đến một câu, khiến hắn như rơi vào hố băng.
“Kiếm này một mặt khắc một chữ ‘Đức’, một mặt khắc một chữ ‘Lễ’. Họ Tôn, ngươi là muốn để bản thánh lấy đức phục người? Hay là lấy lý phục người?”
Đại não Tôn Đại nho đang phẫn nộ gào rống, trong lòng đang phẫn nộ mắng Chu Phân Phương.
Nhưng hắn không nói ra được một câu.
Bởi vì Chu Phân Phương tay cầm thánh binh Nho gia Thánh nhân, thế gian hiện nay trừ Đao Thần, Yêu Hoàng ít ỏi mấy vị đầu sỏ, ngay cả đối thủ có thể chiến một trận cũng không có.
Càng quan trọng hơn là, thánh kiếm Nho gia Thánh nhân vốn nên ở trong tay lão Lý thám hoa.
Bây giờ lại đã rơi vào tay Chu Phân Phương.
Tôn Đại nho nhìn thoáng qua lão Lý thám hoa ngồi vững Điếu Ngư Đài, trong lòng phải nói là nghẹn khuất.
Trúng kế rồi.
Hơn nữa không chỉ là một mình hắn.
Hắn đã phát hiện, Đại nho trên đài luận đạo, tám chín phần mười, trạng thái tất cả đều rất không thích hợp.
Rất hiển nhiên, bọn họ cũng bị uy hiếp.
Cho nên chưa có ai mở miệng nói chuyện.
Không phải không muốn, là không thể.
Thủ đoạn bọn họ nhằm vào Ngụy Quân chuẩn bị, bị Chu Phân Phương nguyên đai nguyên kiện dùng đến trên người chính bọn họ.
Một giây, hai giây, một phút đồng hồ...
Khi dưới đài luận đạo vang lên tiếng vỗ tay cùng hoan hô, Ngụy Quân ngây dại rồi.
“Các ngươi đều không phản bác ta sao?” Ngụy Quân kinh ngạc nhìn những Đại nho này.
Các ngươi đang chơi bản Thiên Đế?
Một đám Đại nho tất cả đều trợn mắt giận dữ nhìn Ngụy Quân.
Thằng ranh quá đáng lắm rồi.
Rõ ràng hợp tác diễn với Chu Phân Phương một vở kịch, thế mà còn làm nhục bọn họ như thế.
Quả thực buồn cười.
Dưới cơn phẫn nộ, Tôn Đại nho thế mà giãy thoát uy áp Chu Phân Phương gây cho hắn, khôi phục năng lực nói chuyện.
“Ta...”
Chữ “Ta” vừa mới ra khỏi mồm, một tiếng kiếm ngân vang chuẩn xác vang lên bên tai toàn bộ Đại nho ở đây.
Người khác là không nghe được.
Nhưng các Đại nho này tất cả đều ý thức được một sự kiện:
Chu Phân Phương thật sự có thể ở trong nháy mắt làm bị thương nặng, thậm chí giết chết bọn họ.
Thánh nhân chi đạo —— “Đức lý không tha người” !
Chu Phân Phương, truyền nhân Thánh nhân đích thực.
Nàng là tuyệt không ngại máu nhuộm thánh binh.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tôn Đại nho phát lạnh, trên mặt nhất thời xuất hiện vẻ xấu hổ.
“Ta ngộ rồi.” Tôn Đại nho thoải mái mở miệng: “Nghe buổi nói chuyện của ngài, hơn đọc sách mười năm.”
“Ta cũng ngộ rồi, học không có trước sau, ai đạt tới là thầy.”
“Ngụy Quân ngươi nói là đúng, chính nghĩa là giết không hết, bởi vì chân lý vĩnh viễn tồn tại!
“Lão phu tâm phục khẩu phục, lần này luận đạo, là ngươi thắng.”
...
Ngụy Quân trợn mắt há hốc mồm.
Nhìn đám Đại nho này trước đâm chọt sau cung kính hơn nữa nhận thua nhận đặc biệt sảng khoái không có một chút ướt át bẩn thỉu nào, Ngụy Quân rất phẫn nộ.
Hắn hoài nghi mình bị chơi rồi.
Cái này không khoa học.
Ngay sau đó, bên tai Ngụy Quân truyền đến thanh âm đắc ý của Chu Phân Phương: “Đồ nhi ngoan, vi sư tặng cho ngươi phần đại lễ này thế nào?”
Ngụy Quân: “...”
Nghiến răng nghiến lợi.
Phá án rồi.
Thì ra là thế.
Chu Phân Phương, ngươi đây là ép ta khi sư diệt tổ nha.
Ngụy Quân tức đến mức cả người phát run.
Mà Chu Phân Phương âm thầm tổng đạo diễn phía sau màn nhìn thấy bộ dáng kích động của Ngụy Quân, hài lòng gật gật đầu.
“Nhìn bộ dáng cảm động của hắn, nhắm chừng cách lấy thân báo đáp đã không xa, bổn cô nương là đáp ứng? Hay là đáp ứng?”
Đám Đại nho này thay đổi sắc mặt quá nhanh.
Nhanh đến mức dân chúng kinh thành đến xem náo nhiệt đều chưa phản ứng lại.
Chờ sau khi bọn họ phản ứng lại, mỗi người cũng đều sắc mặt cổ quái.
Vẫn là câu nói kia, dân chúng ở hoàng thành, tính mẫn cảm chính trị so với người bình thường mạnh hơn nhiều.
Trường hợp từng gặp cũng nhiều.
Loại trường hợp này... Bọn họ chỉ chưa từng gặp, nhưng bọn họ tuyệt đối không tin Đại nho là dễ dàng bị thuyết phục như vậy.
Đại hội luận đạo như thế nào cũng phải ngươi tới ta đi một lần mới gọi là bình thường, nào có đi lên đã nộp vũ khí đầu hàng?
Quá giả rồi.
Đương nhiên, giả thì giả, hoan hô nên cho Ngụy Quân vẫn là cần thiết.
Vô luận như thế nào, Ngụy Quân đã thắng, bọn họ thích xem.
Nhưng ở cùng lúc hoan hô Ngụy Quân, có người nhỏ giọng nói thầm:
“Hắc, hôm nay đại hội luận đạo này thực thú vị. Đám Đại nho này là đang diễn Ngụy đại nhân? Hay là đang diễn bệ hạ?”
“Ta thấy là đang diễn bệ hạ.”
“Cũng có thể là đang diễn Liên Minh Tu Chân Giả cùng yêu đình.”
“Bội phục, Đại nho đúng là Đại nho, diễn so với người trong Lưu Ảnh Châu bây giờ lưu hành trên chợ tốt hơn nhiều.”
...