Vẽ hổ vẽ da khó vẽ xương, biết người biết mặt khó biết lòng (7)
Điều này cũng trực tiếp dẫn tới Trấn Tây Vương cùng an toàn dọc bờ Tây Hải buộc chặt chẽ vào cùng một chỗ.
Nếu Trấn Tây Vương gặp chuyện, mà Tây đại lục nhân cơ hội xuất binh, vậy tuyến dọc bờ Tây Hải liền nguy hiểm.
Nhưng nếu bảo vệ Trấn Tây Vương trả giá chính là giết chết Ngụy Quân...
Triệu Thiết Trụ nghiến răng, nói: “Nghĩa phụ, vô luận như thế nào, Ngụy đại nhân cái gì cũng chưa làm sai, hắn không thể chết được.”
Lục tổng quản cười: “Không sai, Thiết Trụ ngươi không làm ta thất vọng.”
“Nghĩa phụ, con đi giải quyết sát thủ Trấn Tây Vương phái tới giết Ngụy Quân.” Triệu Thiết Trụ chủ động xin đi giết giặc.
Lục tổng quản gật đầu nói: “Đi đi, nhưng không thể để Trấn Tây Vương phát hiện khác thường. Cho nên sau khi diệt trừ ba tên sát thủ này, ngươi lại tổ chức một hồi ám sát giả nhằm vào Ngụy Quân che giấu tai mắt người khác, để Trấn Tây Vương cho rằng là người của hắn ám sát thất bại.”
“Vâng, nghĩa phụ.” Triệu Thiết Trụ chắp tay nói.
“Chỗ Trần Già ngươi không cần quản, hắn là thủ tịch đại đệ tử bây giờ của Trường Sinh tông, không thể xảy ra chuyện gì, nếu không dễ dàng dẫn phát Liên Minh Tu Chân Giả cùng Đại Càn xung đột chính diện.”
“Nghĩa phụ, nếu Trần Già muốn hại Ngụy đại nhân làm sao bây giờ?”
“Trần Già là người thông minh, ta sẽ làm hắn biết khó mà lui.” Lục tổng quản thản nhiên nói: “Liên Minh Tu Chân Giả bây giờ chưa chắc muốn giết Ngụy Quân, Trần Già và Trấn Tây Vương không phải một lòng, muốn khuyên lui hắn không khó.”
“Nghĩa phụ anh minh.” Triệu Thiết Trụ tâm phục khẩu phục.
Lục tổng quản mang tất cả đều sắp xếp rõ ràng minh bạch, hắn chỉ cần nghe lệnh làm việc là được.
“Ngươi đi xuống đi.”
Sau khi Triệu Thiết Trụ cáo lui, Lục tổng quản nhìn bầu trời u ám ngoài cửa sổ, lặng lẽ thở dài: “Gió thổi mưa giông trước cơn bão.”
“Nghĩa phụ, con vừa mới tra được một sự kiện.”
Đệ Nhị toàn thân áo đỏ lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở phía sau Lục tổng quản.
Lục tổng quản chưa quay đầu, trực tiếp hỏi: “Chuyện gì?”
“Trần Bách Lý... Là lão sư vỡ lòng của Ngụy Quân, hắn trước khi phát tích, cùng phụ thân của Ngụy Quân tương giao tâm đầu ý hợp. Hơn nữa, Trần Bách Lý viết một phong thư cho Ngụy Quân, bị người của con chặn được.”
Lục tổng quản xoay người, tiếp nhận bức thư Đệ Nhị đưa qua.
Sau khi mở thư, ánh mắt của Lục tổng quản ngưng trọng.
Nội dung trên thư rất đơn giản:
“Tiểu Ngụy Quân, muốn biết chân tướng phụ thân ngươi chết trận không?”
Lục tổng quản nhìn chằm chằm phong thư này thật lâu.
“Nghĩa phụ, phong thư này có vấn đề gì sao?” Đệ Nhị có chút kinh ngạc bởi phản ứng của Lục tổng quản.
Lục tổng quản giơ giơ lên thư trong tay, nói: “Trần Bách Lý chưa từng nói với ta hắn sẽ viết thư cho Ngụy Quân.”
Đệ Nhị nghe vậy cực kỳ mê mang: “Nghĩa phụ, Trần Bách Lý vì sao phải nói với người?”
Lục tổng quản thản nhiên nói: “Bởi vì hắn sở dĩ đi sứ Đại Càn, là ta gọi hắn đến.”
Con ngươi Đệ Nhị chấn động mạnh.
“Nghĩa phụ, ngài... ?”
Hắn ngây dại rồi.
Làm nghĩa tử của Lục tổng quản, việc này hắn không biết chút nào cả.
“Nghĩa phụ, vì sao?”
“Ngụy Quân muốn phế bỏ hoàng đế, huỷ bỏ đặc quyền hoàng thất, có dễ như nói?” Lục tổng quản trầm giọng nói: “Nói suông lỡ (việc) nước, làm thực hưng bang. Nội tình của hoàng thất có bao nhiêu không thể nào biết được, nhưng bây giờ quân đội lệ thuộc trực tiếp hoàng thất, đó là quân đội Trấn Tây Vương thống soái. Trừ Trấn Tây Vương, hoàng thất sẽ cách biệt với quân quyền.”
Đệ Nhị: “... Mẹ kiếp, nghĩa phụ, người là kẻ làm việc thật, trâu bò.”
Hắn phục rồi.
Gừng vẫn là càng già càng cay.
Lục tổng quản ra tay thiên mã hành không, ngay cả hắn cũng không nghĩ tới, đừng nói đến ai khác.
Lục tổng quản liếc Đệ Nhị một cái, dạy dỗ: “Lão Nhị, ta đã nói huynh đệ mấy đứa các ngươi bao nhiêu lần, đọc sách nhiều chút, bằng không gặp được loại chuyện này, chỉ biết dùng ‘mẹ kiếp’, ‘trâu bò’ để hình dung, quá mất mặt rồi.”
Thổi phồng vậy một chút hàm lượng kỹ thuật cũng không có.
Đệ Nhị tâm phục khẩu phục: “Nghĩa phụ ngài nói rất đúng, con nhất định hướng ngài học tập, đọc sách nhiều hơn. Nghĩa phụ ngài dạy con một chút, gặp loại chuyện này con nên khen ngợi ngài như thế nào?”
Lục tổng quản trầm mặc một lát, sau đó nói: “Quá trâu bò rồi.”
Đệ Nhị: “? ? ?”
Không phải thêm một chữ sao?
Hóa ra nghĩa phụ ngài cùng huynh đệ bọn con cũng chính là đồng đạo.
Con còn tưởng ngài là người làm công tác văn hoá gì cơ.
Nhưng thấy Lục tổng quản vẻ mặt không tốt, Đệ Nhị giật mình một cái, lập tức nói: “Nghĩa phụ đúng là nghĩa phụ, ngài dạy làm con được lợi rất nhiều. Con loại người thô lỗ này chỉ biết dùng ‘trâu bò’, ‘mẹ kiếp’ các từ, nhưng ngài lại khác, ngài là người làm công tác văn hoá. Tuy ngài chỉ thêm một chữ ‘quá’, nhưng lại tạo ra hiệu quả vẽ rồng điểm mắt. Nhìn như bình thản như nước, nhưng đây mới là phong phạm đại sư. Công phu một chữ này của ngài, con ít nhất phải học hai mươi năm. Cảnh giới của nghĩa phụ khiến Đệ Nhị như ngước nhìn núi cao, bội phục tột đỉnh. Con nhất định lấy nghĩa phụ làm mục tiêu, cột tóc lên xà nhà, trùy đâm dưới cổ, đọc sách học tập chăm chỉ, tranh thủ sớm ngày vượt qua một nửa trình độ văn hóa của nghĩa phụ.”
Lần này đến lượt Lục tổng quản trầm mặc.
Hắn thực sự không ngờ nghĩa tử này của hắn tuy không có văn hóa, nhưng công phu nịnh hót lại tốt như vậy.
Thật lâu sau, Lục tổng quản mới vỗ vỗ bả vai Đệ Nhị nói: “Không tồi, lão Nhị, trong chín đứa các ngươi, ta coi trọng nhất chính là ngươi, cũng tính ngươi tinh mắt nhất.”
“Nghĩa phụ quá khen rồi.” Đệ Nhị vội vàng nói sang chuyện khác: “Trần Bách Lý không phải người của ngài?”
“Hắn đương nhiên không phải, ta gọi hắn đến, là muốn để hắn giúp ta lật đổ Trấn Tây Vương. Nhưng hắn đáp ứng ta đến, lại không biết ôm tâm tư gì.” Lục tổng quản lặng lẽ nói: “Vẽ hổ vẽ da khó vẽ xương, biết người biết mặt khó biết lòng.”
“Trần Bách Lý, chính là Trần Bách Lý kia ba lần thi rớt không đỗ, kết quả ở trên chiến trường vệ quốc nhiều lần hiến kỳ mưu?”
Từ trong miệng Lục Nguyên Hạo biết được ba chữ “Trần Bách Lý” này, giọng điệu Thượng Quan Uyển Nhi rất chấn động.
“Đây chính là nhân vật truyền kỳ thật sự, trên chiến trường vệ quốc tướng tinh lấp lánh, anh kiệt xuất hiện lớp lớp, mà Trần Bách Lý ở trong mắt ta đủ để xếp vào năm hạng đầu. Từ một kẻ tài trăm dặm đến bề tôi xã tắc, lại đến thông đồng với địch bán nước, tình huống của Trần Bách Lý thật sự là quá truyền kỳ.” Thượng Quan Uyển Nhi nói.
Ngụy Quân chưa nói chuyện.
Hắn nhớ lại một phen ký ức trong đầu mình.
Không sai, Ngụy Quân trước đó quả thật quen biết Trần Bách Lý.
Nhưng không có giao tình gì đặc thù.