Thập niên khu trì hải sắc hàn, cô thần vu thử vọng thần loan (2)
Ngay tại lúc Ngụy Quân không nói gì, Thượng Quan Tinh Phong tiến vào hình thức biểu diễn của mình.
“Ngụy Quân, có phải thẹn quá hóa giận hay không? Ngươi tức cũng vô dụng, ngươi ngay sau đây thôi phải từ kinh thành cút đi, cút đi ngươi biết không? Ha ha ha ha ha...”
Tiếng cười to kiêu ngạo của Thượng Quan Tinh Phong xộc thẳng lên trời.
Ngụy Quân gia là không cách âm, tuy cực kỳ an toàn.
Đương nhiên, cũng không phải không thể mở ra kết giới cách âm.
Nhưng Ngụy Quân trước đó cũng chưa mở ra.
Cho nên rất nhiều hàng xóm chung quanh đều nghe được tiếng của Thượng Quan Tinh Phong.
Nhìn thấy Thượng Quan Tinh Phong biểu diễn, Ngụy Quân đã biết Thượng Quan Tinh Phong muốn làm cái gì.
Hắn tặc lưỡi, thầm mắng một tiếng, lại hướng về phía mặt Thượng Quan Tinh Phong cho gã một cú đấm.
Như Thượng Quan Tinh Phong mong muốn, mang hắn đánh mặt mũi bầm dập.
Thượng Quan Tinh Phong vừa dựng thẳng ngón tay cái với Ngụy Quân, vừa cố gắng ức chế tâm tình vui vẻ của mình, làm bộ phẫn nộ nói: “Tốt, tốt lắm, Ngụy Quân, ngươi cứ chờ ta mang ngươi đuổi ra khỏi kinh thành đi.”
“Cút.”
Ngụy Quân thật sự là không muốn phối hợp Thượng Quan Tinh Phong biểu diễn nữa, một cước mang hắn đá lên trời.
Hiện nay Ngụy Quân đã là Đại nho, thực lực đã vượt qua Thượng Quan Tinh Phong.
Hơn nữa Thượng Quan Tinh Phong căn bản không phòng ngự, Ngụy Quân có thể xác định một cước này của mình sẽ trực tiếp mang Thượng Quan Tinh Phong đá đến trong sân phủ thừa tướng, hơn nữa cũng sẽ không đập trúng ai.
Dù sao Thượng Quan Tinh Phong lại chưa mất đi năng lực tránh né.
Mắt không thấy tâm không phiền, vẫn là mang tai họa này tiễn bước tốt hơn.
Sau khi một cước mang Thượng Quan Tinh Phong đá bay, vành tai Ngụy Quân hơi giật giật, tiếng nghị luận bốn phương tám hướng nhất thời truyền vào trong đầu hắn.
“Tựa như có người đang tìm Ngụy đại nhân gây phiền phức.”
“Là Thượng Quan Tinh Phong, công tử của Thượng Quan thừa tướng.”
“Chính là một trong kinh thành tứ đại hoàn khố kia? Không phải nói Thượng Quan Tinh Phong là giả vờ sao? Đoạn thời gian trước Ngụy đại nhân gặp chuyện, hắn còn lên tiếng ủng hộ cho Ngụy đại nhân đó.”
“Đó mới là giả vờ, mâu thuẫn của Ngụy đại nhân và Thượng Quan Tinh Phong cũng không phải bí mật gì, Thượng Quan Tinh Phong chẳng qua là theo thái độ của Thượng Quan thừa tướng nhảy qua nhảy lại mà thôi. Bây giờ Thượng Quan thừa tướng lại bắt đầu phản đối Ngụy đại nhân, Thượng Quan Tinh Phong tự nhiên cũng lộ ra diện mạo thật.”
“Tiểu nhân, thật sự là làm người ta ghê tởm.”
“Nghe Thượng Quan Tinh Phong nói, hắn muốn mang Ngụy đại nhân đuổi ra khỏi kinh thành?”
“Không thể nhỉ, hắn một ên phế vật, dựa vào cái gì mang Ngụy đại nhân đuổi đi?”
“Thượng Quan Tinh Phong là phế vật không giả, nhưng ai bảo hắn có một người cha tốt chứ. Hơn nữa bệ hạ trước giờ cũng nhìn Ngụy đại nhân không vừa mắt, nói không chừng lần này Ngụy đại nhân thật sự phải bị loại tiểu nhân này đuổi ra khỏi kinh thành.”
“Ài, gian thần đầy đường, hoàng đế ngu ngốc, Ngụy đại nhân trung thần như vậy lại bị bài xích, ta thấy quốc gia này cật tảo dược hoàn*.”
“Nói cẩn thận, nói cẩn thận, đừng quên Giám sát ti. Chúng ta vẫn là mắng Thượng Quan Tinh Phong đi, mắng hắn Giám sát ti sẽ không quản.”
“Không sai, vẫn là mắng tên hoàn khố này đi, ta nguyền rủa loại tiểu nhân này thọ so với hoa quỳnh.”
...
Nghe những nghị luận này, Ngụy Quân cực kỳ khó chịu.
Đáng chết.
Lại để Thượng Quan Tinh Phong thoải mái rồi.
Ngụy Quân vừa nghĩ đến đây, vành tai lại khẽ động.
Hắn nghe được hai tiếng thảo luận rất nhỏ:
“Lão Đinh, ngươi nói công tử vì sao mỗi lần đều phải bảo chúng ta an bài người mắng hắn nhỉ?”
“Trời biết, công tử khẳng định là mưu kế sâu xa, chúng ta làm theo là được.”
“Ta chỉ là có chút kỳ quái, ta cẩn thận tính toán, mấy năm nay tiếng mắng công tử có một nửa hầu như đều là chính hắn sắp xếp. Nếu không phải công tử phương diện khác coi như bình thường, ta cũng cảm giác công tử có bệnh.”
Ngụy Quân: “...”
Là thật sự bệnh không nhẹ.
Trách không được chuyện này có thể truyền lưu nhanh như vậy.
Thì ra là Thượng Quan Tinh Phong tự mình quạt gió, tự mình đốt lửa, tự mình làm đạo diễn, còn tự mình ra trận làm nhân vật phản diện.
Cái này nếu truyền lưu không nhanh mới là kỳ quái.
Không chỉ có hàng xóm láng giềng đã biết.
Càn đế trong hoàng cung cũng biết.
Hắn cố ý mang Lục tổng quản gọi đi hỏi tình huống.
Lục tổng quản đã lấy được tình báo chi tiết, bẩm báo “theo sự thật” nói: “Nhìn từ tình huống trước mắt, hẳn là Thượng Quan Tinh Phong cố ý khiêu khích Ngụy Quân, kêu gào muốn mang Ngụy Quân đuổi ra khỏi kinh thành, sau đó bị Ngụy Quân đánh một trận. Bệ hạ, Ngụy Quân vô cớ đánh lương dân, cần Giám sát ti chúng ta mang hắn bắt lại không?”
Càn đế xua tay nói: “Không cần không cần, Giám sát ti giám sát thiên hạ, loại việc nhỏ này nếu cũng nhúng tay vậy thành cái gì.”
“Bệ hạ, có chút kỳ quái, Ngụy Quân vì sao sẽ đột nhiên nổi lên xung đột với Thượng Quan Tinh Phong? Có thể là hai người này hợp tác diễn một vở kịch hay không?” Lục tổng quản hoài nghi nói.
Càn đế cười giải thích nghi hoặc cho Lục tổng quản: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, Ngụy Quân cùng Thượng Quan Tinh Phong căn bản là không phải đồng đạo, trẫm biết hôm nay hai người này vì sao nổi lên xung đột, nói tới còn có chút quan hệ với trẫm. Thượng Quan Vân chủ động hướng trẫm xin đi giết giặc, nói muốn mang Ngụy Quân điều đi khỏi kinh thành. Thượng Quan Tinh Phong nhắm chừng là từ chỗ Thượng Quan Vân đạt được tin tức, hắn cùng Ngụy Quân trước giờ quan hệ không tốt, cho nên kiềm chế không được suy nghĩ trả thù của mình, mới có chuyện như vậy. Ài, hổ phụ khuyển tử mà.”
Tuy Càn đế ngoài miệng nói đáng tiếc, nhưng Càn đế không có một chút ý tứ đáng tiếc nào vì Thượng Quan Tinh Phong không nên thân.
Con trai Thừa tướng không nên thân mới là tốt nhất.
Nếu con trai thừa tướng lợi hại giống như thừa tướng, hoàng đế liền ngồi không yên.
Thượng Quan Tinh Phong loại ngốc nghếch ngu xuẩn này, phù hợp tâm ý hắn nhất.
Cho nên tuy Thượng Quan Tinh Phong toàn làm chuyện ngu xuẩn, nhưng Càn đế vĩnh viễn sẽ không giáng tội hắn.
Thậm chí còn có thể bao che hắn.
Đây mới là đạo đế vương.
Càn đế tự nhận là mình làm vẫn không tệ.
Mà Lục tổng quản thì bừng tỉnh đại ngộ gật đầu nói: “Thì ra là thế, xem ra Thượng Quan thừa tướng đối với bệ hạ vẫn là trung thành, chỉ là Thượng Quan thừa tướng năng lực dạy con quá kém, thế mà mang con mình nuôi thành một tên phế vật.”
“Điểm ấy cũng không thể trách Thượng Quan Vân.” Càn đế chủ động giải thích giúp Thượng Quan thừa tướng: “Nếu không phải Thượng Quan Vân bận rộn triều chính, cũng sẽ không sơ sẩy bồi dưỡng đối với con cháu của mình. Tuy Thượng Quan Tinh Phong không nên thân, nhưng Thượng Quan Vân trung thành đối với triều đình vẫn là đáng giá khẳng định.”