Thập niên khu trì hải sắc hàn, cô thần vu thử vọng thần loan (3)
Lục tổng quản không lộ dấu vết gì liếc Càn đế một cái, tinh tế thưởng thức một phen lời của Càn đế, phẩm ra rất nhiều tin tức.
Xem ra Thượng Quan thừa tướng lại lấy được bệ hạ tín nhiệm rồi.
Thừa tướng đúng là thừa tướng, thế này cũng có thể tẩy sạch bản thân.
Lục tổng quản là phục.
Hắn từ trước tới nay thiết lập nhân vật đều là trung thần, Càn đế tin tưởng hắn rất bình thường.
Nhưng Thượng Quan thừa tướng trong lúc đó từng công khai phản bội.
Dù vậy, Thượng Quan thừa tướng lại còn có thể một lần nữa đạt được Càn đế tín nhiệm.
Cái này chỉ có thể nói rõ Thượng Quan thừa tướng quá trâu bò, hoặc là Càn đế quá ngu xuẩn.
Khả năng lớn hơn nữa là, hai tình huống này đều có đủ cả.
Lục tổng quản yên lặng nhớ tin tức này, trong đầu thì bắt đầu tự hỏi phải điều chỉnh quan hệ của mình cùng Thượng Quan thừa tướng như thế nào.
Đến bọn họ loại cấp bậc này, đều là rút dây động rừng, rất nhiều chuyện đều cần suy nghĩ chu đáo trước mới được.
Hoàng đế ngu xuẩn thường xuyên có, không ngạc nhiên.
Nhưng phàm là đại thần vị cực nhân thần, vô luận trung gian hay không, năng lực cơ bản đều là cực kỳ cứng rắn, sẽ rất ít xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Dù sao địa vị của bọn họ không thể kế thừa, tự mình một bước một cái dấu chân trèo lên.
“Lấy danh vọng Ngụy Quân hiện nay ở triều dã, Thượng Quan Tinh Phong thế mà còn dám khiêu khích Ngụy Quân như thế, từ khía cạnh cũng có thể nói rõ thừa tướng trung thành đối với bệ hạ.” Lục tổng quản bán một cái tốt cho Thượng Quan thừa tướng, tiếp tục nói: “Thượng Quan Tinh Phong có lẽ không biết mình đang làm cái gì, hắn chẳng qua là đang phát tiết oán giận của mình đối với Ngụy Quân, nhưng Thượng Quan thừa tướng khẳng định rõ, Thượng Quan thừa tướng có lẽ cũng có ý tứ mượn việc này phân cách với Ngụy Quân, hướng bệ hạ chứng minh lòng trung thành của mình.”
Càn đế nghe vậy mắt sáng ngời, chậm rãi gật đầu nói: “Lục Khiêm ngươi nhắc nhở ta như thế, hoàn toàn có khả năng này. Thượng Quan Vân xưa nay thông minh, đi một bước nhìn ba bước, thường thường rất nhiều người ở tầng thứ nhất, Thượng Quan Vân đã ở tầng thứ năm.”
Thượng Quan thừa tướng nếu biết suy nghĩ của Càn đế lúc này, nhất định sẽ vẻ mặt ngây dại.
Lão cái gì cũng chưa làm, sao lại tầng thứ năm.
Nhưng lão nghĩ như thế nào không quan trọng.
Càn đế nghĩ như thế nào mới quan trọng.
Lục tổng quản giờ phút này đã ý thức được ý tưởng của Càn đế, cho nên hắn rất nhanh liền phản ứng lại, chủ động nói: “Bệ hạ, cần ta phối hợp Thượng Quan thừa tướng không? Ngụy Quân tuy chức quan không cao, nhưng danh vọng của hắn quá cao, Thượng Quan thừa tướng nếu muốn cường hành bãi miễn hắn, chỉ sợ sẽ gặp phải lực cản.”
“Không sao, trẫm là muốn thăng quan cho Ngụy Quân, không phải muốn xử trí Ngụy Quân.” Càn đế giờ phút này trái lại trở nên tự tin, nói: “Mọi người đều biết Ngụy Quân tiếp tục làm sử quan rất có khả năng sẽ gặp bất trắc, những người tốt với Ngụy Quân nếu thật là phát ra từ trong lòng tốt với Ngụy Quân, bọn họ khẳng định cũng nguyện ý để Ngụy Quân thăng quan. Lần này vừa lúc khảo nghiệm một phen suy nghĩ thật sự trong lòng bọn họ, cũng để Ngụy Quân thấy rõ thế thái nóng lạnh. Hắn bây giờ nhìn qua giống như vạn người kính ngưỡng, nhưng trên thực tế thì sao? Những người tùy tùng hắn đó rốt cuộc là muốn để hắn còn sống hay là muốn cho hắn đi chết? Tin tưởng lần này, Ngụy Quân có thể hiểu một số chuyện. Nếu có thể, trẫm vẫn rất muốn mang Ngụy Quân thu để mình dùng.”
Nghe được Càn đế nói như vậy, Lục tổng quản nhìn bằng cặp mắt khác xưa đối với Càn đế.
Hắn không ngờ Càn đế lần này suy xét vấn đề thế mà quả thật có năm phần đạo lý.
Nói từ trên logic, cơ bản không chê vào đâu được.
Xác thực, Càn đế nói là đúng, nói đến cùng Càn đế không có ý tứ muốn giết hoặc biếm Ngụy Quân, hắn là thăng quan cho Ngụy Quân.
Lấy tuổi Ngụy Quân, lấy thời gian làm quan của Ngụy Quân, cái này thậm chí tính là hoàng đế coi trọng có thừa.
Lục tổng quản cảm khái nói: “Bệ hạ mạnh như thác đổ, thần đã rõ, vẫn là bệ hạ tài cao hơn một bậc.”
Càn đế tự tin cười cười.
Hắn cũng cho rằng mình lần này cực kỳ cao minh.
Đương nhiên, phen dụng tâm lương khổ này của hắn, cũng phải để chánh chủ biết mới được.
Cho nên Càn đế nói thẳng: “Lục Khiêm, ý tứ của trẫm ngươi để Lục Nguyên Hạo âm thầm hướng Ngụy Quân lộ ra một phen, miễn cho Ngụy Quân chỉ biết một lòng một dạ kháng chỉ, thật sự cho rằng các đại thần rắp tâm bất lương kia là người ủng hộ hắn.”
“Thần lĩnh chỉ, nhất định để Ngụy Quân biết khổ tâm của bệ hạ.” Lục tổng quản quyết đoán đáp ứng, sau đó thấp giọng nói: “Chỉ là như thế quá ủy khuất bệ hạ rồi, từ xưa đến nay chỉ có thần tử hướng hoàng đế cúi đầu, nào có đạo lý hoàng đế hướng thần tử cúi đầu?”
Càn đế tỏ vẻ không quan trọng: “Lục Khiêm, thế gian này cũng không phải mọi người đều trung quân ái quốc như ngươi.”
Khuôn mặt già của Lục tổng quản chưa đỏ một chút nào, tâm tính vững vàng.
Lục Khiêm ta chính là một trái tim đỏ hướng mặt trời, đại biểu trung quân ái quốc.
“Trẫm đã là chủ thiên hạ, vậy hướng người trong thiên hạ cúi đầu cũng không oan uổng. Chỉ cần Ngụy Quân biết trẫm mới là người thật sự muốn để hắn tiếp tục sống, trẫm ủy khuất không tính là nhận uổng.” Càn đế nói.
Lục tổng quản tỏ vẻ cực kỳ kính nể: “Bệ hạ có phong thái viễn cổ Nhân Hoàng để lại, ta đọc hết sách sử, cũng chưa bao giờ thấy đế vương có thể chiêu hiền đãi sĩ đến mức như thế. Có bệ hạ, là phúc của Đại Càn.”
Càn đế nghe vậy trên mặt thiếu chút nữa cười nở hoa, nhưng hắn cố kiềm nén lại.
Trẫm không để ý loại hư danh này.
Càn đế ho nhẹ một tiếng, cố gắng để giọng điệu của mình khôi phục bình thản, thản nhiên nói: “Được rồi, đừng nịnh bợ nữa, làm theo trẫm nói, tranh thủ có thể mang Ngụy Quân tranh thủ.”
“Vâng, bệ hạ, thần lập tức đi sắp xếp.”
Sau khi ra khỏi điện Thanh Tâm, Lục tổng quản cười lắc lắc đầu.
Triệu Thiết Trụ chờ ngoài điện ngay lập tức đi tới, chủ động hỏi: “Nghĩa phụ, bệ hạ nói như thế nào?”
Lục tổng quản mang tính toán của Càn đế nói với Triệu Thiết Trụ một lần.
Triệu Thiết Trụ sau khi nghe xong rất giật mình: “Nghĩa phụ, quyết định này của bệ hạ giống như không có lỗi gì.”
Lục tổng quản nhìn Triệu Thiết Trụ một cái, giọng điệu có chút cổ quái: “Không sai, Thiết Trụ, trách không được ngươi được bệ hạ coi trọng. Trong chín nghĩa tử của ta, bệ hạ thưởng thức nhất chính là ngươi, xem ra đều là có nguyên nhân.”
“Nghĩa phụ, sao con cảm giác người đang mắng con?” Triệu Thiết Trụ hồ nghi nói.
Lục tổng quản vỗ vỗ bả vai Triệu Thiết Trụ, bình tĩnh nói: “Tự tin chút, ta chính là đang mắng ngươi.”
Triệu Thiết Trụ: “...”