Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 523 - Chương 523. Giải Quyết Không Được Vấn Đề, Thì Giải Quyết Người Đưa Ra Vấn Đề (6)

Chương 523. Giải quyết không được vấn đề, thì giải quyết người đưa ra vấn đề (6) Chương 523. Giải quyết không được vấn đề, thì giải quyết người đưa ra vấn đề (6)

Giải quyết không được vấn đề, thì giải quyết người đưa ra vấn đề (6)

Thật ra ý nghĩ thật sự của Ngụy Quân là: Trấn Tây Vương ngươi tích cực chút, không ngừng cố gắng, lại sáng tạo huy hoàng.

Lần này thiếu chút nữa đã thành công.

Lần sau tiếp tục cố lên.

Đương nhiên, trong lòng bơm hơi cho Trấn Tây Vương, Ngụy Quân cũng chưa quên nhắc nhở Chu Phân Phương một lần.

Ngụy Quân ngửi được khí tức bất thường.

Chu Phân Phương cũng ngửi được.

“Ta vốn tưởng Chính Khí minh là tổ chức của ta, đại đa số thành viên đều là bởi ta mà gia nhập.” Chu Phân Phương nói: “Bây giờ xem ra, có thể là ta nhìn bản thân quá cao rồi.”

Chu Phân Phương đã phát hiện, Chính Khí minh không trải qua tay nàng vận chuyển, hơn nữa vận chuyển cực kỳ tốt đẹp.

Nếu không phải chuyện xảy ra, nàng vẫn có thể vẫn bị che mắt.

Hơn nữa những người giấu diếm này, hình như là một bộ phận số người nàng tín nhiệm nhất đó.

Ngụy Quân sau khi mang toàn bộ tin tức lướt qua ở trong đầu một lần, thoáng có một chút ý tưởng.

“Lão sư, ngươi quen thuộc với Trần Bách Lý sao?”

Chu Phân Phương nói: “Không quen, nhưng rất nhiều tiền bối Nho gia từng nói với ta về hắn.”

Ngụy Quân nhíu mày, hỏi: “Các tiền bối đó là nói như thế nào?”

“Bọn họ nói ta mới là thiên tài của Nho gia, Trần Bách Lý so với ta căn bản không chịu nổi một đòn, không đáng giá nhắc tới.” Chu Phân Phương nói: “Ta nhớ ra rồi, tựa như cũng có rất nhiều người đang cố ý vô tình ám chỉ ta, để ta diệt trừ Trần Bách Lý, nói ta và hắn là kẻ địch được định sẵn, nhưng ta không để ý tới, Trần Bách Lý cũng chưa đi tìm ta gây phiền toái.”

“Lão sư ngươi cùng Trần Bách Lý là kẻ địch định sẵn?” Ngụy Quân bắt được trọng điểm, “Tựa như có chút ý tứ nha.”

“Hẳn là đề cập đến một ít tin tức che giấu, ta phiền nhất mấy thứ này.” Chu Phân Phương trào phúng nói: “Nho gia đám Đại nho này tu hành không được, nhưng gây chuyện kẻ này lợi hại hơn kẻ khác, ta cũng lười quan tâm bọn họ. Nếu dựa theo bộ đó của bọn họ, qua một trăm năm nữa Nho gia cũng sẽ không xuất hiện Bán Thánh nữa. Cũng chính là thấy bọn họ phẩm tính coi như đoan chính, nếu không ta không mang bọn họ thu vào Chính Khí minh dưỡng lão đâu.”

“Bọn họ ở Chính Khí minh chưa chắc là dưỡng lão nha.” Giọng điệu Ngụy Quân ý vị sâu xa: “Lão sư, làm không tốt ngươi bị tước mất quyền lực làm con rối.”

Chu Phân Phương tỏ vẻ không sao cả: “Vốn cũng là một cái liên minh rời rạc, ai thích người đó cầm, thực cho rằng ta thèm? Nhân mạch của lão nương là đi theo lão nương, cũng không phải là bị liên minh giam cầm.”

“Lời là nói như vậy, nhưng lão sư ngài vẫn là chú ý chút, chỉ là bị tước mất quyền lực còn tốt, nhưng tuyệt đối đừng có nguy hiểm tính mạng. Ngươi không phải ta, vẫn phải chú ý bảo vệ tốt bn thân.”

“Trong lòng ta tự có tính toán, ngươi vẫn là quản tốt chính ngươi trước đi, nguy hiểm ngươi phải đối mặt so với ta lớn hơn nhiều.” Chu Phân Phương trào phúng nói: “Chỉ thể chất ngươi bây giờ, cũng không chịu được sư phụ ngươi xung phong một cái, phải cố gắng nha.”

Ngụy Quân: “? ? ?”

Mấy ý tứ?

Nghi ngờ huynh đệ của ta?

...

Cùng thời điểm.

Một chiếc chiến hạm khổng lồ đang di chuyển ở trên Tây Hải.

Trên chiến hạm có một nam tử trung niên đang ngủ say.

Chẳng qua trán hắn tràn đầy mồ hôi, thân thể cũng đang không ngừng giãy dụa.

Rất hiển nhiên, hắn đã gặp ác mộng.

Sự thật cũng quả thực như thế.

Nam tử trung niên lại mơ thấy một đêm đó.

Ánh lửa ngập trời.

Cả thành kêu rên.

Lạnh lùng tàn sát.

Cùng với đao kiếm lạnh như băng.

“Giết... Giết... Đừng...”

Nam tử trung niên kinh hô một tiếng, đột nhiên từ trong ác mộng tỉnh lại.

Một nam tử trang phục tướng quân nhanh chóng phá cửa mà vào.

Sau khi nhìn thấy bộ dáng đầu đầy mồ hôi của nam tử trung niên, tướng quân lập tức phản ứng lại, lo lắng nói: “Trần tiên sinh, ngươi lại gặp ác mộng?”

Trần tiên sinh gật gật đầu.

Vẻ mặt dần dần khôi phục bình thường.

“Gần quê tâm tình càng hồi hộp.” Trần tiên sinh cười cười.

Chỉ là ngoài cười nhưng trong không cười, khiến tướng quân cảm nhận được rùng cả mình.

“Lập tức tới bờ rồi, Trần tiên sinh vẫn là cần nhanh chóng khôi phục bình thường mới được.” Tướng quân quan tâm nói.

Trần tiên sinh thở phào một cái, lắc đầu nói: “Không khôi phục được, nói không hết hận nước nhà, chặt không hết đầu kẻ thù. Người còn chưa thành công báo thù, là không thể yên giấc, chẳng lẽ ngươi có thể không mơ thấy cố nhân sao? Mục tướng quân.”

Mục tướng quân trầm mặc một lát, sau đó giọng khàn khàn nói: “Quả thật không thể.”

Trần tiên sinh đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Mục tướng quân, sau đó đi tới trên boong tàu bên ngoài phòng.

Nghênh đón gió biển mát mẻ, Trần tiên sinh cảm thụ một phen không khí tươi mới.

Sau đó, Trần tiên sinh lặng lẽ nói: “Ta đã trở về.”

“Trần tiên sinh, chúng ta dọc theo đường đi còn cần cẩn thận, có rất nhiều người đều muốn ngài chết ở nửa đường.”

Mục tướng quân vừa dứt lời, chiến hạm đột nhiên phát ra cảnh báo.

Bốn bóng người nháy mắt từ đáy biển nhảy ra, hướng thẳng đến Trần tiên sinh trên boong tàu.

Đối mặt ám sát đột ngột tới này, Trần tiên sinh không chút hoang mang, chỉ nâng nâng tay.

Ngay sau đó.

Phành phành phành phành!

Tiếng bốn thi thể ngã xuống đất vang lên.

Mục tướng quân nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt nhìn về phía Trần Bách Lý một lần nữa tràn ngập kính sợ thật sâu.

Vũ khí trên chiến hạm, hầu như tất cả đều là Trần tiên sinh một tay chế tạo.

Hắn so với bất luận kẻ nào càng thêm hiểu biết chiếc chiến hạm này rốt cuộc có uy lực lớn bao nhiêu.

“Trần tiên sinh, đây đã là nhóm sát thủ thứ ba.”

“Không kỳ quái, những người đó vẫn chỉ biết kiểu cũ. Không giải quyết được vấn đề, thì giải quyết người đưa ra vấn đề.” Trần tiên sinh châm chọc nói.

Mục tướng quân nói: “Ở trên biển, chúng ta có chiến hạm bảo hộ, đối phương không làm gì được tiên sinh. Chờ sau khi chúng ta đổ lên bờ, chiếm ưu thế là bọn họ.”

“Không sao, để bọn họ đến. Ta lần này trở về, chính là muốn mang bọn họ hoàn toàn giẫm ở dưới chân.” Trần tiên sinh nói: “Chờ xem kịch vui là được, bánh xe lịch sử cuồn cuộn hướng về phía trước, thuỷ triều thời đại cuồn cuộn, ai cũng không thể ngăn cản. Mục tướng quân, thế giới này sắp nghênh đón một hồi biến cách thật lớn, bọn họ sẽ là nhóm tế phẩm đầu tiên.”

“Tình báo mới nhất, Đao Thần tựa như đã xảy ra xung đột với Yêu Hoàng, Liên Minh Tu Chân Giả cùng yêu đình rất có thể sẽ có ma sát, thậm chí là khai chiến.” Mục tướng quân nói.

Trần tiên sinh nghe vậy ngẩn ra, sau đó lặng lẽ nói: “Quả nhiên là đại kiếp sắp tới, đêm trước biến đổi to lớn. Đã như vậy, để ta tự tay mở màn biến đổi to lớn.”

Bình Luận (0)
Comment