Điểm yếu lớn nhất của Đại Càn (1)
Toà soạn “Phá Hiểu” nghênh đón một vị khách đặc thù—— Trần Già.
Hắn không có chút che giấu xuất hiện ở trước toà soạn “Phá Hiểu”, bên người thậm chí còn dẫn theo hai đệ tử Trường Sinh tông.
Lần này ý đồ đến của hắn, chính là bái phỏng Ngụy Quân.
Mà hắn sở dĩ dám phô trương như thế, là vì phụng mệnh làm việc.
Phụng mệnh tông chủ Trường Sinh tông.
Ngụy Quân sau khi nhận được thông truyền, cũng có chút bất ngờ.
Trần Già thế mà mang theo người Trường Sinh tông cùng đi gặp hắn.
Nằm vùng thế này cũng không ai bằng được.
Quang minh chính đại, hơn nữa còn là phụng mệnh tiếp xúc với hắn.
Trong thiên hạ trừ Hồ Vương, thực lực nằm vùng của Trần Già Ngụy Quân cũng thật sự bội phục.
Đương nhiên, Ngụy Quân càng bội phục hơn vẫn là Hồ Vương, địa vị Hồ Vương không thể lay động.
Xem Trần Già nằm vùng cũng chỉ là tìm niềm vui.
Hồ Vương đó mới là đại thần kỹ thuật thật sự.
Trở lại chuyện chính.
Ngụy Quân bảo người ta mang đám người Trần Già đón vào.
Trần Già dựa theo lệ thường, trước giới thiệu cho Ngụy Quân một phen mấy đệ tử Trường Sinh tông.
Nhưng còn chưa giới thiệu xong, đã bị Ngụy Quân trực tiếp ngắt lời: “Dù sao sớm muộn gì đều là vong hồn dưới đao của ngươi, không cần lãng phí thời gian làm quen.”
Sắc mặt Trần Già bình thản.
Mấy đệ tử của Trường Sinh tông lại tất cả đều run cả người lên.
Ngụy Quân lời này, thật đúng là không phải đang đe dọa bọn họ.
Cũng không có ý tứ ly gián quan hệ của Trần Già cùng bọn họ.
Bởi vì quan hệ của Trần Già cùng bọn họ căn bản không cần phải ly gián.
Thiết lập nhân vật của Trần Già ở Trường Sinh tông chính là giết người như ma.
Hắn giết người giết càng hăng, thiết lập nhân vật càng vững.
Không thể không nói, thiết lập nhân vật này quả thật là khéo.
Nghe được Ngụy Quân nói như vậy, Trần Già cũng biết nghe lời phải, chưa tiếp tục hướng Ngụy Quân giới thiệu đám đệ tử Trường Sinh tông này.
Ngụy Quân nói là đúng, nhóm người này ở trong cảm nhận của hắn quả thật tất cả đều là người chết.
Bởi vì những người này tất cả đều là phần tử ngoan cố của Trường Sinh tông, hơn nữa tràn ngập địch ý đối với Ngụy Quân cùng Đại Càn.
Những ngày qua Trần Già cũng không phải đang ngồi chơi, hắn mang đệ tử Trường Sinh tông đi theo hắn phân loại.
Có kẻ nhất định phải giết, còn kẻ chờ giết, còn có kẻ có thể tranh thủ.
Hôm nay mấy đệ tử Trường Sinh tông này đi theo hắn đến toà soạn “Phá Hiểu”, tất cả đều là nhất định phải giết.
Cho nên bọn họ chết cũng là chuyện sớm muộn gì.
Trần Già không vội, hắn bắt đầu tán gẫu với Ngụy Quân về chính sự.
“Ngụy đại nhân, hôm nay ta tới thăm tòa soạn, là tông chủ cố ý phân phó.” Trần Già vào thẳng chủ đề, vạch trần chân tướng.
Ngụy Quân nhíu mày, tò mò hỏi: “Ta cùng Trần các chủ chưa từng gặp mặt, hắn bảo ngươi tìm đến ta làm cái gì?”
“Tông chủ muốn ta báo cho ngươi một sự kiện, mấy ngày trước, Trấn Tây Vương từng bí mật gặp tông chủ, muốn tông chủ hạ lệnh, lệnh ta bất lợi với ngươi.” Trần Già trầm giọng nói: “Trước mắt Liên Minh Tu Chân Giả và Đại Càn là quan hệ minh hữu, không xâm phạm lẫn nhau, cho nên tông chủ vẫn chưa để ta động thủ, hơn nữa bảo ta nhắc nhở Ngụy đại nhân, hy vọng Ngụy đại nhân có thể bảo vệ tốt an toàn của bản thân.”
Ngụy Quân lần này thật sự ngẩn ra.
Trần Già thế mà biết có người muốn hại hắn.
Nhưng Trần Già thế mà chưa sớm nhắc nhở hắn.
Tuy Ngụy Quân rất kinh hỉ đối với chuyển biến này, nhưng Ngụy Quân vẫn rất kỳ quái.
Trần Già hiển nhiên cũng biết Ngụy Quân đang nghi hoặc cái gì, bất động thanh sắc giải thích: “Tông chủ cũng không biết Trấn Tây Vương phái thêm sát thủ, cho nên chưa thể kịp thời thông báo Ngụy đại nhân, xin Ngụy đại nhân thứ lỗi.”
Ngụy Quân hiểu rõ.
Trần Già cho rằng mình mới là người ra tay ám sát Ngụy Quân, vậy đương nhiên không cần phải sốt ruột.
Không ngờ Trấn Tây Vương lần này làm đầy đủ chuẩn bị.
“Trấn Tây Vương phái thích khách không phải người Liên Minh Tu Chân Giả các ngươi?” Ngụy Quân cố ý hỏi.
Thật ra Giám sát ti đã sớm điều tra rõ, thích khách là tử sĩ.
Không quan hệ với Liên Minh Tu Chân Giả.
Nhưng triều đình cũng chưa công bố kết quả điều tra này.
Ngụy Quân đột nhiên gặp chuyện, cao thấp triều dã loạn xị bát nháo, dưới tình huống như vậy, Càn đế căn bản không muốn mang Trấn Tây Vương liên lụy vào.
Lục tổng quản nghe huyền ca hiểu nhã ý, chủ động mang tiếng xấu này chụp lên đầu Liên Minh Tu Chân Giả.
Càn đế đối với điều này tỏ vẻ cực kỳ tán thưởng.
Mà Liên Minh Tu Chân Giả thì cảm giác rất khốn kiếp.
Trần Già chuyến này đại biểu là Trường Sinh tông, hắn tự nhiên cần đứng về phía Trường Sinh tông nói chuyện.
“Ngụy đại nhân, ngươi là người thông minh, hẳn là biết Liên Minh Tu Chân Giả bây giờ cũng không muốn giết ngươi. Thật sự muốn giết ngươi, đều đến từ nội bộ triều đình Đại Càn.”
Trần Già nhìn Ngụy Quân, giọng điệu thâm ý sâu sắc: “Ngụy đại nhân, ngươi có từng nghĩ, Đại Càn ngươi liều mạng muốn cứu vớt, thật ra cũng không đáng ngươi đi cứu vớt hay không.”
Ngụy Quân cười: “Ai nói ta muốn cứu vớt Đại Càn? Ta muốn sáng tạo là một cái thế giới mới. Thế giới mới này gọi là gì cũng được, tiếp tục gọi Đại Càn cũng được, nhưng nó tất nhiên là một cái thế giới hoàn toàn mới.”
“Chính bởi vì Ngụy đại nhân ngươi có lý tưởng to lớn như vậy, cho nên ngươi mới đưa tới họa sát thân.” Trần Già nói: “Ngụy đại nhân, nghĩ kỹ xem Trấn Tây Vương vì sao phải giết ngươi đi. Mặt khác, tông chủ bảo ta hữu tình nhắc nhở Ngụy đại nhân, nếu ngươi lựa chọn ủng hộ Trần Bách Lý, vậy Đại Càn sẽ có nhiều người hơn đứng ở mặt đối lập của ngươi, ngươi cũng sẽ tiến một bước thấy rõ diện mạo thật sự của Đại Càn.”
“Diện mạo thật sự của Đại Càn?” Ngụy Quân như có chút suy nghĩ, “Vậy ta thật đúng là rất muốn nhìn một chút.”
Từ Trần Bách Lý quyết định muốn thăm Đại Càn bắt đầu, thế cục quả thật trở nên quỷ quyệt khó lường.
Chính Khí minh thậm chí cũng có dấu hiệu thoát ly Chu Phân Phương nắm giữ.
Nội bộ Đại Càn phân liệt cũng càng thêm rõ ràng.
Năm đó ở trên chiến trường vệ quốc, Đại Càn trên danh nghĩa vẫn là kẻ chiến thắng.
Nhưng ở sau cuộc chiến, địa vị nước chiến thắng của Đại Càn bị toàn diện áp súc.
Trong đó tất nhiên có nguyên nhân nắm tay không đủ cứng, nhưng nhìn mà từ đủ loại nhân tố bây giờ, đoàn kết vẫn như cũ là một vấn đề lớn không thể vòng qua được.
Trên dưới Đại Càn, đỉnh núi san sát.
Nếu toàn bộ lực lượng của Đại Càn đều có thể hoàn toàn đoàn kết cùng một chỗ, Đại Càn hẳn là có năng lực nghênh đón mưa rền gió dữ.
Nhưng rất hiển nhiên, lực lượng trên dưới Đại Càn không chỉ có chưa hoàn toàn đoàn kết cùng một chỗ, hơn nữa còn sinh ra đấu đá tiêu hao nội bộ.