Thiên hạ đều trắng, chỉ mình ta đen (1)
Mà trong triều đình, người cho rằng bên ta có thể thắng đấu tướng cũng chiếm đa số, bao gồm một ít quan viên Lễ bộ.
Cho nên triều đình cuối cùng đáp ứng đề nghị đấu tướng của Trần Bách Lý.
Tất cả đều đang đi theo kịch bản Trần Bách Lý đặt sẵn.
Lục Nguyên Hạo lại có chút nhát gan rồi.
“Giám sát ti truyền đến tin tức, triều đình đã đồng ý đấu tướng.”
Dừng một chút, Lục Nguyên Hạo như cha mẹ chết: “Còn có một tin tức không tốt hơn nữa, ta là vị số một đấu tướng của Đại Càn.”
Dựa theo quy củ đài đấu tướng, chỉ cần vị số một không xuống sân, trên lý luận là có thể đánh mãi.
Lục Nguyên Hạo vốn tưởng hắn sẽ bị phân phối đến phía sau, dù sao hắn nhát gan như vậy, hơn nữa yếu như vậy.
Đại Càn khẳng định có nhân tài khác càng thêm ưu tú.
Hoàn toàn không ngờ, hắn bị đẩy lên vị trí số một.
Bây giờ Lục Nguyên Hạo cũng có ý muốn chết rồi.
Hắn thậm chí đang nghĩ, đến lúc đó nên trực tiếp nhận thua hay không.
Nhưng mà như vậy lại có chút quá mất mặt.
Hơn nữa dù sao cũng là việc liên quan nước địch, Lục Nguyên Hạo nhát gan thì nhát gan, cũng thực sự không muốn hướng nước địch đầu hàng.
Cho nên Lục Nguyên Hạo bây giờ rất khó chịu.
Ngược lại là Trần Bách Lý nhìn Lục Nguyên Hạo một cái, lắc đầu nói: “Xem ra chúng ta ván đầu tiên đài đấu tướng từ trên thực lực mà nói là thua chắc rồi.”
Tin tức của Lục Nguyên Hạo, Trần Bách Lý là có hiểu biết.
Trong nhân tuyển đấu tướng hắn an bài sẵn, vốn không có ai là đối thủ của Lục Nguyên Hạo.
Nhưng Trần Bách Lý nói như vậy, Lục Nguyên Hạo một chữ cũng chưa tin, ngược lại sinh ra tâm lý tràn đầy cảnh giác đối với Trần Bách Lý.
“Trần tiên sinh quả nhiên là một trí giả vô song, đại chiến chưa bắt đầu, đã ý đồ dùng ngôn ngữ mê hoặc ta. Nhưng ta sẽ không mắc mưu, Trần tiên sinh vẫn là đừng uổng phí tâm tư.” Lục Nguyên Hạo trầm giọng nói.
Trần Bách Lý: “...”
Lục Nguyên Hạo lời này hắn không biết nên tiếp như thế nào.
Quả nhiên giống với trên tư liệu nói, thằng nhóc mập này thực lực rất mạnh, nhưng đầu óc có chút vấn đề.
Đương nhiên, nghi là ngụy trang.
Thế giới này diễn viên quá nhiều, ai biết một người rốt cuộc có mấy gương mặt chứ.
Trần Bách Lý cũng không dám hoàn toàn khẳng định Lục Nguyên Hạo là khờ thật hay là giả bộ.
Hắn cũng không phải quá quan tâm.
Chỉ cần đấu tướng có thể thuận lợi tiến hành, hắn đã đạt tới mục đích.
Trần Bách Lý vẫn là mang trọng điểm đặt ở trên người Ngụy Quân.
“Ngụy Quân, ta lần này tới tìm ngươi, là muốn hướng ngươi xin lỗi.”
“Hướng ta xin lỗi?” Ngụy Quân có chút kinh ngạc, “Vì sao phải hướng ta xin lỗi?”
“Một lần này ta đi về phía đông, có khả năng sẽ tạo thành nguy hiểm tính mạng cho ngươi. Có một số việc ta đã biết, nguy hiểm đã xảy ra, bây giờ đã có người bắt đầu ám sát ngươi, về sau có thể sẽ càng ngày càng nghiêm trọng. Đây vốn là chuyện của ta, tự dưng liên lụy ngươi vào, vô luận như thế nào đều là ta không đúng. Nếu ngươi đối với ta có ý kiến gì, hoặc là sau chuyện muốn tìm ta báo thù, chỉ cần ta còn sống, đều sẽ tiếp nhận toàn bộ.” Trần Bách Lý nghiêm túc nói.
Mắt Ngụy Quân sáng rực lên.
Có nguy hiểm?
Còn là nguy hiểm tính mạng?
Người cực tốt.
Bản Thiên Đế thích ngươi loại người tốt này.
“Lão sư, đừng nói cái gì nữa, ta sẽ không làm quân cờ của bất luận kẻ nào, ta chỉ đứng về phía chính nghĩa.” Ngụy Quân nghiêm mặt nói.
Hắn giống với người khác, đều có thể đoán được Trần Bách Lý hẳn là chịu oan khuất rất lớn.
Thậm chí có thể liên lụy tới rất nhiều người quyền cao chức trọng.
Nhưng không quan trọng.
Quan trọng là Ngụy Thanh Thiên hắn xưa nay trong ánh mắt không chứa nổi hạt cát.
Kiên quyết đấu tranh với tất cả thế lực tà ác.
Ngụy Quân vốn tưởng Trần Bách Lý sau khi nghe được hắn nói như vậy sẽ rất cảm động.
Nhưng không ngờ Trần Bách Lý thế mà rất châm chọc cười cười.
“Chính nghĩa? Cái gì là chính nghĩa?”
Lục Nguyên Hạo giành đáp: “Trung quân ái quốc, chính là chính nghĩa.”
Lục Nguyên Hạo đây rõ ràng là đang châm chọc Trần Bách Lý thông đồng với địch bán nước.
Trần Bách Lý sắc mặt không thay đổi, nhìn Lục Nguyên Hạo một cái, tiếp tục châm chọc cười nói: “Thật sự là trẻ tuổi mà, vậy ta đổi một câu hỏi ngươi, như thế nào tính là bắt nạt?”
Lục Nguyên Hạo nghĩ nghĩ, nói: “Mười người bắt nạt một người tính là bắt nạt, một trăm người bắt nạt một người cũng thế.”
“Như vậy một vạn người thì sao?” Trần Bách Lý hỏi.
Lục Nguyên Hạo do dự một phen.
Ngụy Quân trả lời thay Lục Nguyên Hạo: “Một vạn người bắt nạt một người, là chính nghĩa.”
“Một vạn người bắt nạt một người, là chính nghĩa.”
Nghe được câu này của Ngụy Quân, không nói Trần Bách Lý, chỉ riêng Bạch Khuynh Tâm trong lòng đã run lên.
Điều nàng từng trải qua, khiến nàng đối với câu này của Ngụy Quân rất có thể cảm động lây.
Sau khi mọi người đều nhận định ngươi là người điềm xấu, cho dù ngươi là đang theo lẽ công bằng chấp pháp, nhưng ngươi trong mắt người đời vẫn như cũ là một ngôi sao hại gia đình.
Ngay cả những người nàng giúp sửa lại án xử sai, cũng có người cho rằng là nàng mang đến cho bọn họ tai nạn tử vong.
Nếu không phải về sau Ngụy Quân sưởi ấm tâm linh của nàng, lại có Cơ gia đại công tử báo cho nàng từng có người vì nàng bôn tẩu, Bạch Khuynh Tâm bây giờ có thể vẫn là một bông hoa sen màu đen.
Dù vậy, người giúp nàng so với người nàng từng giúp, vẫn như cũ là quá ít.
Hơn nữa nàng cũng không cách nào kiên trì loại chính nghĩa đơn thuần kia của lúc trước nữa.
Có một số việc, đã xảy ra chính là đã xảy ra, là không thể quay về.
Bạch Khuynh Tâm phản ứng khác thường không tránh được mắt của Trần Bách Lý.
Trần Bách Lý cố ý hướng Bạch Khuynh Tâm gật gật đầu, nói: “Quá khứ của Bạch đại nhân ta từng nghe nói, nhưng ngươi hạnh phúc hơn ta, ít nhất ngươi còn có Ngụy đại nhân nguyện ý giúp ngươi.”
“Lão sư, nếu ngài thật sự có sự từng trải tương tự, ta cũng sẽ giúp ngươi.” Ngụy Quân hứa hẹn nói.
Bản Thiên Đế cái khác không được, chính là thích tìm chết.
Đương nhiên, giúp thì giúp.
Trần Bách Lý thực thông đồng với địch bán nước, vậy nên giết cũng phải giết.
Người khác muốn giết Trần Bách Lý, Ngụy Quân cũng không cản.
Ngụy Quân sẽ đối xử bình đẳng đối với hai bên.
Mỗi người đều phải trả giá đắt cho hành vi của mình.
Không lệch, không thiên vị bất cứ một bên nào.
“Ngụy Quân hành vi thường ngày của ngươi, ta là tin được, huống chi còn có Ngụy huynh tầng quan hệ này.” Trần Bách Lý nói: “Nhưng công bằng cùng chính nghĩa ta muốn, còn cần ta mình tự tay đi lấy về mới được, ngươi không giúp được ta, ta cũng không muốn để ngươi giúp ta.”