Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 532 - Chương 532. Thiên Hạ Đều Trắng, Chỉ Mình Ta Đen (2)

Chương 532. Thiên hạ đều trắng, chỉ mình ta đen (2) Chương 532. Thiên hạ đều trắng, chỉ mình ta đen (2)

Thiên hạ đều trắng, chỉ mình ta đen (2)

Không đợi Ngụy Quân nói chuyện, Trần Bách Lý trực tiếp dời đi đề tài: “Ngụy Quân, ngươi có thể nói cho ta một chút thế giới mới ngươi thiết tưởng hay không.”

Ngụy Quân sửng sốt: “Cái gì?”

“Huỷ bỏ chế độ hoàng đế, thành lập một cái thế giới mới không có bóc lột không có áp bách.” Trần Bách Lý mang chủ trương của Ngụy Quân nói một lần: “Nói thật, ta rất hứng thú đối với chủ trương của ngươi, tình huống Tây đại lục bây giờ cũng không phải một mảng tường hòa, bên kia không chỉ có đang tiến hành cách mạng khoa học kỹ thuật, cũng đang tiến hành biến cách tư tưởng kịch liệt, có rất nhiều học thuyết mới đều rất có thị trường. Ta muốn cẩn thận nghe ngươi nói một chút về tư tưởng của ngươi, có lẽ cái này đối với ta có tác dụng rất lớn.”

Ngụy Quân còn chưa nói, Lục Nguyên Hạo giành trước mở miệng, nghi hoặc nói: “Tây đại lục đang tiến hành biến cách tư tưởng? Không nên nha. Căn cứ tình báo của Giám sát ti, ở Tây đại lục chân thần trên trời có được tín ngưỡng bàn chí cao vô thượng, người Tây đại lục có tám phần đều là tín đồ của chân thần, bọn họ chỉ thờ phụng chân thần, sao có thể tiếp nhận tư tưởng khác?”

Chính như Tây đại lục có thám tử Đại Càn xếp vào, Đại Càn ở Tây đại lục đương nhiên cũng sẽ xếp vào người một nhà, sưu tập tình báo Tây đại lục.

Bao gồm ở trong lúc chiến tranh vệ quốc giao chiến, Giám sát ti cũng luôn mang hết toàn lực sưu tập tình báo đối diện.

Nhiều năm như vậy trôi qua, tuy không thể nói Giám sát ti rõ như lòng bàn tay đối với Tây đại lục, nhưng ít nhiều vẫn là có vài phần hiểu biết.

Theo Lục Nguyên Hạo biết, quy củ của Tây đại lục so với Đại Càn càng thêm nghiêm ngặt, hơn nữa thần quyền thống trị lớn hơn xa xa hoàng quyền thống trị.

Trần Bách Lý nhìn Lục Nguyên Hạo một cái, giải thích: “Lục đại nhân chỉ biết một mà không biết hai, Tây đại lục rất lớn, bên trong cũng không phải là bền chắc như thép. Hơn nữa Tây đại lục quả thật tuyệt đại đa số mọi người đều thờ phụng chân thần giáo lí, nhưng người Tây đại lục cũng không cứng nhắc. Tín ngưỡng thì tín ngưỡng, nhưng dưới tín ngưỡng, nơi có thể biến đổi nhiều lắm. Chân thần dù sao không thể lúc nào cũng đáp lại, cũng không thay đổi được nhữn người chịu khổ chịu nạn kia của Tây đại lục, những người đó muốn thay đổi tình cảnh của mình, thay đổi quốc gia mình, tự nhiên cũng phải nghĩ biện pháp khác.”

Lục Nguyên Hạo cạn lời: “Cái tín ngưỡng này thật đúng là không thành kính.”

Bạch Khuynh Tâm thản nhiên nói: “Rất bình thường, người Càn cũng có rất nhiều người cầu thần bái phật, ngươi cho rằng bọn họ thật sự tín ngưỡng thần phật sao? Đơn giản chỉ là hy vọng từ chỗ thần phật đạt được lợi ích mà thôi. Thế gian này tự nhiên có tín đồ thuần túy, nhưng mà quá ít.”

“Không sai, cuồng tín đồ quá ít, hơn nữa cầu thần bái phật hư vô mờ mịt, là không cứu vớt được một quốc gia. Phàm là nhân sĩ có kiến thức, đều đang tìm cầu phương pháp cứu nước. Nội bộ Đại Càn mâu thuẫn kịch liệt, Tây đại lục ở trong quá trình phát triển tốc độ cao tích lũy mâu thuẫn tương tự cũng không phải là nhỏ, nhu cầu cấp bách một phương thuốc hay để cứu thế.” Trần Bách Lý nói.

Dừng một chút, Trần Bách Lý nghiêm nghị nói: “Nếu tìm không thấy phương thuốc hay cứu thế thật sự, vậy không chỉ có Tây đại lục sẽ có tai nạn, Đại Càn cũng chắc chắn đối mặt đại kiếp.”

“Có ý tứ gì?” Lục Nguyên Hạo chưa nghe hiểu: “Tây đại lục tìm không thấy phương thuốc tốt để cứu thế, chuyện liên quan gì tới Đại Càn?”

“Bởi vì khi mâu thuẫn nội bộ một quốc gia càng ngày càng nghiêm trọng lại không thể ngăn lại, biện pháp tốt nhất chính là tạo kẻ địch bên ngoài, dùng mâu thuẫn bên ngoài ép ngược lại hòa bình bên trong. Chiến tranh sẽ mang đến tử vong cùng hủy diệt, nhưng mà cũng sẽ mang đến cuộc sống mới cùng hy vọng. Chính như đao thương có thể giết người, cũng có thể cứu người. Hai mặt của một thể, chỉ xem ngươi chọn như thế nào, cùng với vận mệnh chọn như thế nào.” Ngụy Quân lặng lẽ nói.

Hắn rất quen thuộc đối với một bộ cơ chế vận hành này của quốc gia.

Khi mâu thuẫn nội bộ một quốc gia phát triển đến trình độ nhất định, là cơ bản không hóa giải được.

Trừ phi đẩy đổ làm lại.

Nhưng lại có mấy kẻ cầm quyền có loại quyết đoán này?

Đối mặt loại tình huống này, đại đa số kẻ cầm quyền lựa chọn đều là khơi mào ngoại chiến.

Kiếp trước trong trí nhớ của Ngụy Quân có một quốc gia rất am hiểu chơi trò này.

Sau khi mâu thuẫn bên ngoài kịch liệt, mâu thuẫn bên trong tự nhiên bị áp chế.

Không phải gió đông thổi bạt gió tây, chính là gió tây áp đảo gió đông.

Đương nhiên, loại chuyện này xét đến cùng đều chẳng qua là uống rượu độc giải khát, từ trên căn bản không giải quyết được vấn đề.

Nhưng đối với người sắp chết mà nói, có thể uống rượu độc giải khát bọn họ cũng sẽ không do dự.

Vẫn mạnh hơn thật sự đã chết.

Lời của Trần Bách Lý Ngụy Quân không hoài nghi, bởi vì Trần Bách Lý miêu tả chính là chuyện tất nhiên phải xảy ra sau khi một xã hội phát triển đến trình độ nhất định.

Về phần giải quyết loại chuyện này như thế nào?

Hắn thật ra cũng có biện pháp.

Nhưng có thể được chấp hành hữu hiệu hay không, thì khó mà nói.

Dù sao Ngụy Quân nhìn thoáng.

Dù sao thế giới này thật có thần tồn tại.

Thế lực mục nát thủ cựu sẽ chỉ càng mạnh hơn thế lực các quốc gia thủ cựu hắn kiếp trước biết đến.

Cho nên bọn họ nếu muốn cách mạng, cũng tất nhiên cần trả giá lớn hơn nữa.

Đương nhiên, tất cả đều có khả năng.

Cũng không ai có thể nói nhất định không thể thành công.

Ngụy Quân chỉ là nhắc nhở: “Lão sư, ta tự nhiên có thể cùng ngươi không có gì giấu nhau thành thật với nhau, nhưng chủ trương của ta chưa chắc thích hợp thế giới bây giờ, làm bậy rất dễ chết. Ta nói chơi chứ không có thật, lão sư ngươi chỉ nghe đừng coi là thật, cũng không cần thật sự để ở trong lòng.”

Trần Bách Lý gật đầu nói: “Không sao, cứ coi như chúng ta luận bàn. Gần đây Tây đại lục cũng bắt đầu lưu hành các loại học thuyết, trong đó có một số cái cũng rất thú vị. Chúng ta cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng, cùng nhau tiến bộ.”

“Vậy hoan nghênh chúng ta trao đổi với nhau.” Ngụy Quân không từ chối.

Nhìn ra, Trần Bách Lý quả thật là một người rất có ý tưởng.

Vậy Ngụy Quân cũng không giấu diếm.

Hắn thật sự không có gì kiêng kị.

Dù sao cùng lắm thì chính là đầu người rơi xuống đất.

Hắn nằm mơ cũng hy vọng chuyện này mau chóng xảy ra.

Ngụy Quân và Trần Bách Lý hàn huyên một cái quên cả trời đất, sau đó hắn phát hiện Trần Bách Lý so với hắn tưởng tượng còn cấp tiến hơn.

Thậm chí Lục tổng quản càng thêm cấp tiến.

Hơn nữa hắn đối với triều đình không tín nhiệm hầu như xâm nhập xương tủy.

Bình Luận (0)
Comment