Nhà tiên tri login (3)
Chỉ là mọi chuyện đều là như thế, biết dễ làm khó.
Ai lại không biết thuốc lá bia rượu không tốt đối với thân thể?
Nhưng số lượng nghiện thuốc lá cùng tửu quỷ, cũng chưa thấy giảm bớt.
Ngụy Quân và Bạch Khuynh Tâm một đường đi, một đường tán gẫu, đáy lòng vô tư, liền không cố kỵ gì cả.
Tuy Ngụy Quân biết khẳng định có người đang theo dõi hắn, nhưng theo dõi cũng cứ theo dõi thôi.
Hắn sợ cái gì?
Mắng hoàng đế còn không sợ bị người ta nghe được, đừng nói việc nhỏ khác.
Nhưng Ngụy Quân không ngờ là, trong người tối nay theo dõi hắn, có một nhân vật đặc thù.
Trong góc tối tăm, hiện ra một bóng dáng hầu như hoàn toàn trong suốt.
Bóng dáng này đang nhìn phương hướng Ngụy Quân rời đi, một thanh trường kiếm như nước ở giữa không trung dần dần biến mất.
“Sao không động thủ?”
Phía sau cái bóng lại vang lên một thanh âm, khiến thân thể cái bóng cứng đờ.
Sau đó cười khổ.
“Ta biết mà, một khi vào kinh, tất nhiên không thể gạt được tổng quản.”
Lục tổng quản nhìn cái bóng, tâm tình cũng cực kỳ phức tạp.
“Ngươi lần này vào kinh, là tới giết Ngụy Quân?” Lục tổng quản hỏi.
Cái bóng lựa chọn thản nhiên nói cho biết: “Đúng, tiên đế hạ tử lệnh, bất cứ người nào muốn điều tra chuyện năm đó, ta đều phải đưa bọn họ đi gặp tiên đế.”
Lục tổng quản như có chút suy nghĩ: “Năm đó lúc ngươi biến mất, cũng mang đi chút tinh nhuệ của Giám sát ti chúng ta, mấy năm nay giết không ít nho sinh rồi nhỉ?”
Ảnh Tử nói: “Là không ít, Nho gia cũng có không ít xương cứng không tin tà, so với nhìn từ mặt ngoài kiên cường hơn nhiều.”
Lục tổng quản gật đầu nói: “Bình thường, Nho gia truyền thừa vạn năm, tự có nội tình, nhân tài dự trữ lại nào sẽ giống như bây giờ nhìn qua thời kì giáp hạt như vậy?”
Dù sao hắn là không tin.
Xa không nói, Chu Phân Phương một người bỏ y theo văn, trở thành Bán Thánh.
Chu Phân Phương tất nhiên kinh tài tuyệt diễm không giả.
Nhưng nếu Nho gia thật sự không đáng giá nhắc tới như vậy, lấy cái gì để nuôi ra Bán Thánh?
Huống chi, Thượng Quan thừa tướng lúc trước cũng là đệ tử Nho gia chính thống.
Về sau tuy cùng Nho gia mỗi người đi một ngả, nhưng Nho gia có thể nuôi dưỡng ra Chu Phân Phương cùng Thượng Quan Vân ở mặt ngoài, không lén bồi dưỡng được nhân tài khác?
Quỷ mới tin.
Nếu không phải bởi vì Nho gia quá mạnh, năm đó cũng sẽ không khiến bọn họ nhóm người này tập thể kiêng kị cùng chèn ép.
Lục tổng quản mang ánh mắt một lần nữa đặt ở trên người Ảnh Tử, kỳ quái nói: “Ngươi đã là tới giết Ngụy Quân, vì sao vừa rồi lại lựa chọn án binh bất động?”
Hắn quan sát rõ ràng, là Ảnh Tử chủ động từ bỏ giết Ngụy Quân, cũng không phải Ảnh Tử đã nhận ra cái gì.
Ảnh Tử thở dài một hơi, nói: “Tổng quản...”
“Đủ rồi.”
Sắc mặt Lục tổng quản trầm xuống, ngắt lời Ảnh Tử: “Gọi ta tổng quản nữa, ngươi cút ngay bây giờ.”
Sắc mặt Ảnh Tử xấu hổ, có chút nhăn nhó nói: “Đại ca, ngươi đừng tức giận, ta chỉ là xấu hổ gọi ngươi đại ca, ngươi biết.”
“Quá khứ đã trôi qua, chúng ta là anh em ruột, ta nào từng trách tội ngươi? Huống hồ ta sau khi vào cung cuộc sống không tệ, ngươi cần gì phải luôn canh cánh trong lòng?” Lục tổng quản trầm giọng nói.
Chỉ có tiên đế biết thân phận chân thật của Ảnh Tử.
Ảnh Tử vốn là em trai ruột của Lục tổng quản.
Năm đó Lục gia phải chọn một người vào cung, phụ thân bọn họ lựa chọn bốc thăm.
Ảnh Tử xem tờ giấy của mình trước, bên trên viết vào cung.
Nhưng hắn không hạ nổi quyết tâm cho mình một đao.
Cho nên hắn nói mình rút được là không vào cung.
Lục tổng quản không hoài nghi, mặc dù là sau chuyện đã biết chân tướng, cũng chưa bởi vậy xa cách quan hệ với đệ đệ.
Nhưng chuyện này lại đè sập đệ đệ.
Khiến hắn cả đời thành Ảnh Tử của Giám sát ti.
Cũng khiến người đời cho rằng, Lục gia, chỉ có một nam nhân.
Nam nhân có chim.
Nhưng người đó, không phải hắn, là Lục Khiêm.
Có một số sai lầm xảy ra ở trên thân người nào đó, bọn họ sẽ dùng cả đời để chuộc lỗi.
Tuy Lục tổng quản cũng không cần.
Ảnh Tử thậm chí cảm giác mình không xứng gọi Lục tổng quản đại ca.
Nhưng Lục tổng quản kiên trì, hắn cũng không dám trêu Lục tổng quản tức giận.
“Được rồi, chúng ta không nói cái này nữa, ngươi vừa rồi vì sao từ bỏ việc giết Ngụy Quân?” Lục tổng quản cũng chưa ở trên vấn đề này dây dưa quá nhiều.
Hắn biết có một số việc là không phân tích được rõ.
Khó được hồ đồ là tốt rồi.
Chung quy là anh em ruột cùng một mẹ, huống hồ hắn quả thật đã nhìn thoáng ra, quá khứ cũng đã trôi qua.
Hắn nhìn vẫn là tương lai.
Ảnh Tử cũng nghiêm túc giải thích nói: “Vốn là tính giết hắn, nhưng vừa rồi Ngụy Quân cùng Bạch Khuynh Tâm nói chuyện, khiến đệ do dự. Ngụy Quân vừa rồi nói chuyện này hắn cũng phải thận trọng suy xét, dù sao liên lụy quá lớn. Tuy tiên đế cho đệ chỉ thị phàm là kẻ điều tra việc này đều phải chết, nhưng đệ nghĩ Ngụy Quân chung quy không bình thường.”
Do dự một phen, Ảnh Tử vẫn nói: “Mấy năm nay đệ tuy không ở kinh thành, nhưng chuyện Ngụy Quân đệ cũng biết đến. Xuống tay với Ngụy Quân người như vậy, lòng đệ bất an.”
Lục tổng quản nhíu mày, khóe miệng hiện ra một nụ cười: “Không tệ, Lục gia cuối cùng còn chưa xuất hiện một sát thủ máu lạnh chẳng phân biệt được đúng sai.”
Ảnh Tử cười khổ nói: “Đại ca, đệ mấy năm nay cũng là đang nghe mệnh lệnh tiên đế làm việc, hơn nữa mệnh lệnh của tiên đế cũng là có cần thiết. Mưu tính của Tây đại lục sắp thành công, ở thời khắc mấu chốt này, tuyệt đối không thể thất bại trong gang tấc. Chỉ là Ngụy Quân quả thật với nước với dân đều có công lớn, hơn nữa cũng không có tư tâm, loại quốc sĩ này, vốn không nên bị loại chuyện này liên lụy. Nhưng nếu Ngụy Quân tiếp tục điều tra, đệ vẫn phải động thủ. Mặc dù đệ không động thủ, Nho gia bên kia cũng sẽ động thủ.”
Sắc mặt Lục tổng quản trở nên nghiêm túc: “Ta nghe trong lời nói của Ngụy Quân cùng Bạch Khuynh Tâm lộ ra ý tứ, chuyện năm đó Nho gia hình như có oan khuất?”
Thật ra Ngụy Quân và Bạch Khuynh Tâm hoàn toàn chưa từng nói như vậy.
Nhưng vô luận là Thượng Quan thừa tướng, Cơ soái hay là Lục tổng quản, bọn họ tất cả đều nghe ra bộ phận chân tướng.
Đây là vấn đề năng lực cá nhân, các đại lão này năng lực suy một ra ba quá mạnh mẽ.
Không quan hệ với Ngụy Quân cùng Bạch Khuynh Tâm.
Trên thực tế việc Trần Bách Lý nhìn từ mặt ngoài rất đơn giản, mà Ngụy Quân cùng Bạch Khuynh Tâm lại nghiêm túc điều tra như thế, bản thân đã nói rõ rất nhiều chuyện.
Ảnh Tử nói: “Nho gia cầu nhân được nhân, cũng thật sự là bọn họ năm đó nhảy nhót quá dữ dội.”
“Đã như vậy, Ngụy Quân cầm bút viết đúng sự thật cho bọn họ, bọn họ vì sao còn phải đối tay với Ngụy Quân?” Lục tổng quản nhíu mày hỏi.