Ngôi sao sáng nhất trong trời đêm (3)
Phục Văn Tuyên nói năng có khí phách.
Bất cứ một đạo thống nào có sức ngưng tụ, đều sẽ có người nguyện ý dùng sinh mệnh tuẫn đạo.
Nho gia truyền thừa lâu ngày, tự nhiên sẽ có càng nhiều.
Nghe được Phục Văn Tuyên nói như vậy, Ngụy Quân... không cảm động chút nào cả.
Ngược lại càng muốn chết hơn.
“Các vị, các ngươi làm như vậy là không có ý nghĩa. Nho gia không phải Nho gia của người nào đó, mà là Nho gia của tất cả mọi người. Đừng mang hy vọng gửi gắm ở trên thân anh hùng nào đó, từ trước tới giờ đều không có anh hùng từ trên trời giáng xuống, chỉ có phàm nhân đứng ra.
“Khi các ngươi mang toàn bộ hy vọng đều gửi gắm ở trên thân một người, một khi người đó thất bại, sẽ cả ván đều thua. Vết xe đổ của Hải Vương tiền bối ở phía trước, các ngươi sao một chút giáo huấn cũng không hấp thụ?”
Ngụy Quân quả thực vô cùng đau đớn.
Bản Thiên Đế cần các ngươi kính dâng cho ta sao?
Bản Thiên Đế chỉ cần các ngươi trực tiếp giết chết ta.
Nào cần phiền toái như vậy.
Phục Văn Tuyên nói: “Hải Vương tiền bối thật sự đã thất bại, nhưng ngươi khác.”
Ngụy Quân ngắt lời Phục Văn Tuyên: “Ta cũng tương tự, vĩnh viễn đừng quá mức mê luyến người nào đó, sùng bái cá nhân không được. Lịch sử là do tất cả mọi người cùng nhau sáng tạo, vĩnh viễn cũng không phải do cá nhân nào đó một mình sáng tạo. Thời thế tạo anh hùng, nhưng quảng đại nhân dân quần chúng mới là công thần thật sự. Không có bọn họ, thì không có anh hùng tồn tại. Nho gia muốn có phát triển mới, vĩnh viễn không thể ỷ lại vào cá nhân nào đó, mà là mọi người cần cùng nhau cố gắng mới được.”
Phục Văn Tuyên cảm động hốc mắt cũng đỏ lên.
“Ngụy Quân, thật ra ngươi nói nhiều như vậy, chính là không hy vọng chúng ta hy sinh vì ngươi đúng hay không?”
Không đợi Ngụy Quân trả lời, Đại nho khác cũng mồm năm miệng mười mở miệng:
“Ta là rất tôn trọng Hải Vương tiền bối, nhưng tiền bối năm đó thời điểm nhận khí vận Nho gia tặng, tựa như cực kỳ cao hứng phấn chấn.”
“Đổi thành ta cũng sẽ cực kỳ vui vẻ, dù sao cái này đại biểu cho Đại nho khác tín nhiệm, là vô thượng vinh dự. Nhưng cũng chỉ có Ngụy Quân Thánh nhân sống bực này mới sẽ không để loại vinh quang này vào mắt, ngược lại càng suy xét cảm nhận của chúng ta hơn.”
“Lão phu cả đời còn chưa từng phục ai, nhưng ở trước mặt Ngụy Quân, lão phu là thật sự cảm nhận được mình nhỏ bé. Ngụy Quân tuổi còn trẻ, nhưng phẩm đức tu dưỡng cùng thiên phú tài tình cá nhân hắn đều thật sự là làm lão phu tự biết xấu hổ.”
“Ai nói không phải chứ, ngay cả loại dụ hoặc này cũng có thể từ chối, Ngụy Quân thật sự là quá giỏi rồi.”
...
Ngụy Quân: “...”
Hắn sắp điên.
Không phải, thế này cũng có thể liếm sao?
Bản Thiên Đế cũng khiêm tốn hạ thấp như vậy rồi, các ngươi vậy mà vẫn có thể làm được liếm ta hoa mỹ.
Liếm các loại góc độ.
Khó lòng phòng bị nha.
Ngụy Quân ngửa mặt lên trời thở dài: “Người hiểu ta lo lắng vì ta, người không hiểu ta hỏi ta cần gì.”
Chu Phân Phương ký một phát lên trên đầu Ngụy Quân, trào phúng nói: “Đừng cảm khái nữa, nhanh tu luyện một chút.”
“A? Ta đi? Tình huống gì vậy?”
Ngụy Quân phát hiện trong thân thể của mình tự động tản mát ra ánh sáng màu trắng.
Hơn nữa càng lúc càng nhiều.
Chói mắt loá mắt.
Giống như mặt trời vạn người chú ý, đang tản ra ánh sáng vô tận.
Cùng lúc đó, phòng sách số Ba cũng bắt đầu kịch liệt chấn động.
Sắc mặt Chu Phân Phương bắt đầu thay đổi.
“Không ổn, Ngụy Quân làm ra động tĩnh quá lớn, ta không chống đỡ được.”
Các Đại nho: “...”
Lời hổ lang này, bọn họ không có cách nào tiếp được.
Nhưng bọn họ cũng không muốn tiếp.
Nhìn thấy trên người Ngụy Quân lúc này bày ra hiện tượng lạ, tròng mắt các Đại nho cũng sắp trợn rơi ra rồi.
“Sao có nhiều hạo nhiên chính khí như vậy?”
“Không, không chỉ hạo nhiên chính khí, còn có văn khí.”
“Đợi chút, các ngươi nhìn trên bầu trời.”
Lúc này Chu Phân Phương đã đóng lại phòng sách số Ba.
Nàng cảm ứng được động tĩnh Ngụy Quân làm ra đã khiến trời xuất hiện cảnh tượng lạ rồi.
Phòng sách số Ba khẳng định ngăn không được uy lực thiên địa, cho nên nàng quyết đoán thu hồi phòng sách số Ba.
Vì thế, một đám Đại nho trở lại hiện thực thấy được một cái cảnh tượng suốt đời khó quên.
Lúc này sắc trời đã tiếp cận chạng vạng, nhưng trời còn chưa hoàn toàn tối.
Nhưng theo trên người Ngụy Quân dần dần phát ra hào quang, mặt trời trên bầu trời đang tăng tốc xuống núi.
Ngụy Quân trở thành một vầng mặt trời duy nhất trên bầu trời.
Cùng lúc đó, các đệ tử Nho gia ở các nơi của thế giới đều cùng ngẩng đầu.
Người hệ thống tu luyện khác, bao gồm người thường, cũng cảm nhận được biến đổi lạ trên trời.
Màn đêm bao phủ.
Sao Văn Khúc luôn giấu ở trong sao trời, lúc này lại tỏa sáng rực rỡ, khiến toàn bộ đệ tử Nho gia đều kích động không thôi.
“Sao Văn Khúc dị động?”
“Đây là ai? Sau Thánh nhân, thế mà còn có người có thể đủ dẫn động sao Văn Khúc.”
“Là Ngụy Quân.”
“Ngụy quân tử? Quả nhiên, cũng chỉ có hắn.”
“Đều nói Ngụy Quân có tư chất Thánh nhân, nhưng Thánh nhân ở giai đoạn Đại nho, còn chưa dẫn động sao Văn Khúc nhỉ?”
“Văn Khúc cửu động, đây không phải hiện tượng lạ thời điểm Thánh nhân thành đạo sao?”
“Đợi một chút, đó là cái gì?”
Lúc này phàm là người đang chú ý hiện tượng lạ, giờ phút này đều thấy được một màn kỳ cảnh.
Sao Văn Khúc, thế mà từ bầu trời rơi xuống.
Mà Ngụy Quân lúc này đã lên giữa không trung.
Hào quang của sao Văn Khúc thế mà không dám bao phủ Ngụy Quân, ngược lại mơ hồ ở dưới chân Ngụy Quân, hướng Ngụy Quân tỏ vẻ thần phục.
Cùng lúc đó, Thư sơn, Học hải, văn miếu, lúc này tất cả đều đang kịch liệt chấn động.
Một cây thánh kiếm từ trên người Chu Phân Phương bay ra, cũng bay đến trước mặt Ngụy Quân, sau đó thân kiếm hơi hướng xuống phía dưới, bày tỏ tôn trọng.
Một quyển điển tịch ngâm tụng thanh âm văn minh, ở trong hư không bỗng dưng xuất hiện, bay đến bên cạnh thánh kiếm, làm một cái tư thế cúi đầu chắp tay.
Tinh tú khắp trời ảm đạm.
Chỉ có Ngụy Quân hóa thân mặt trời, đang lập lòe tỏa sáng.
Vạn vật thần phục.
Toàn bộ thánh vật của Nho gia nhất mạch, đều đang hướng Ngụy Quân tỏ vẻ thần phục.
Mà cảnh giới của Ngụy Quân đang nhanh chóng tăng lên.
Đại nho trên mặt đất thẳng đến giờ phút này, rốt cuộc phục hồi tinh thần lại.
Tròng mắt Vương thượng thư thiếu chút nữa trợn lên rơi ra.
Lão chấn động hỏi Vương Hải: “Ông, đây là tình huống gì?”
Vẻ mặt Vương Hải cũng tràn đầy rung động: “Ngụy Quân sắp tấn thăng Bán Thánh rồi.”