Ngôi sao sáng nhất trong trời đêm (4)
Vương thượng thư hít một ngụm khí lạnh, chấn động nói: “Ông cũng từng tấn thăng Bán Thánh, Chu Phân Phương cũng từng tấn thăng Bán Thánh, nào có động tĩnh lớn như vậy? Dựa theo điển tịch ghi lại, cho dù là Thánh nhân năm đó thành thánh, cũng không trâu bò như vậy nhỉ?”
Vương thượng thư cuối cùng trực tiếp dùng “trâu bò” .
Mang một Đại nho, còn là Lễ bộ thượng thư Đại nho ép đến trên một cái trình độ bằng với Lục tổng quản, có thể thấy được Ngụy Quân mang tới cho Vương thượng thư rung động lớn bao nhiêu.
Đừng nói Vương thượng thư, Vương Hải cũng khó tiếp nhận.
“Ta biết thiên tư Ngụy Quân khẳng định mạnh hơn ta, nhưng bây giờ xem, Ngụy Quân so với Thánh nhân còn mạnh hơn nhiều.”
Vương Hải nói tới đây, khẽ “Ồ” một tiếng: “Ồ, cái này không phải nói rõ ta cùng Thánh nhân giống nhau sao? Dù sao đều là trình độ không bằng Ngụy Quân.”
Vương thượng thư chớp chớp mắt: “Vậy cháu cùng ông còn có Thánh nhân cũng giống nhau, dù sao chúng ta đều không bằng Ngụy Quân.”
Vương Hải: “...”
Cuộc đời lần đầu tiên có cơ hội đánh đồng với Thánh nhân, kết quả bị cháu nội trộn lẫn như vậy, lão nhất thời cảm giác trở nên low.
Nhưng không trở nên low là Ngụy Quân.
“Ông nội, ông mau nhìn trên trời.”
Vương Hải lập tức ngửa đầu nhìn bầu trời.
Ngụy Quân lúc này đang nhìn thánh kiếm và sách văn minh bái lạy mình, trong lòng thầm mắng.
Hai vật này ở thế giới này đều có thể xưng là thần khí.
Bây giờ thế mà đều muốn nhận chủ hắn.
Quả thực buồn cười.
Hắn phàm là nhận chủ, về sau thế giới này người có thể thương tổn đến hắn liền không nhiều nữa, càng đừng nói giết chết hắn.
Cho nên Ngụy Quân quyết đoán từ chối, tiếng truyền thiên hạ: “Trở thành kiếm cùng sách của ta, thật là vinh hạnh của các ngươi, nhưng quân tử không đoạt thứ người khác yêu thích, tự đi đi.”
Chu Phân Phương đã mang thánh kiếm coi là vật trong bàn tay nàng.
Văn minh chi thư Ngụy Quân nếu không nhìn lầm, hẳn là được cung phụng ở trong văn miếu.
Mà văn miếu cũng là có người thủ hộ.
Người khác thủ hộ văn minh chi thư lâu như vậy, cái lông cũng chưa kiếm được.
Ngụy Quân cái gì cũng chưa làm, văn minh chi thư lon ton chạy tới nhận chủ.
Quá đáng lắm rồi.
Ngụy Quân cũng xấu hổ.
Cho nên hắn phất phất tay, đưa thánh kiếm và văn minh chi thư vật quy nguyên chủ.
Sau đó Ngụy Quân mang ánh mắt đặt ở trên sao Văn Khúc.
Sao Văn Khúc tự nhiên vẫn là ở trên trời.
Phủ phục ở dưới chân hắn, chẳng qua là hình chiếu của sao Văn Khúc.
Tinh tú có linh.
Trước mặt Thiên Đế, chư thiên cúi đầu.
Nhưng, Ngụy Quân cũng không hưởng thụ ý tứ sao Văn Khúc tặng.
Không chỉ có sao Văn Khúc.
Bao gồm Nho gia tặng khí vận.
Hắn xem như biết vì sao Học hải có thể khiến Đại nho tiến bộ.
Học hải là thi thể Thánh nhân biến thành, hơn phân nửa khí vận của Nho gia đều tụ tập ở đây.
Ngụy Quân vượt Học hải, trên lý luận thậm chí có thể mang khí vận Học hải hút khô toàn bộ.
Từ nay về sau, một mình hắn chiếm tám phần khí vận Nho gia.
Hắn chỉ đâu, Nho gia sẽ đánh đó, đệ tử Nho gia sẽ trở thành thần hộ mệnh kiên định nhất của hắn.
Đây là chuyện Ngụy Quân tuyệt đối không muốn nhìn thấy.
Cho nên Ngụy Quân hít sâu một hơi, cứng rắn mang con rồng khí vận Nho gia giúp mình tiến giai Bán Thánh từ trong cơ thể rút ra.
Sắc mặt hắn dần dần trắng bệch.
Cảnh giới bắt đầu ngã xuống.
Nhưng khóe miệng lại bắt đầu hiện ra nụ cười.
Người đời đều nhìn ngây người.
Vương thượng thư chấn động nói: “Gia gia, Ngụy Quân đây là muốn làm cái gì?”
Vương Hải chưa nói.
Lão cảm giác mình không lý giải được cảnh giới của Ngụy Quân.
Quả thật không lý giải được.
Ngụy Quân rút ra con rồng khí vận Nho gia trong cơ thể của mình, sau đó tiêu sái cười.
“Tám phần khí vận Nho gia tập hợp thân ta, Ngụy mỗ vinh hạnh cỡ nào? Nhưng chỉ một đóa hoa nở không phải mùa xuân, trăm hoa đua nở xuân đầy vườn.
Nho gia là Nho gia của đệ tử Nho gia trong thiên hạ, không phải Nho gia của một mình Ngụy Quân ta.
Đầy trời văn khí, khí vận Nho gia, nên cho đệ tử Nho gia cùng chung, há có thể Ngụy Quân ta độc chiếm một mình?
“Ngụy Quân chỉ nguyện nho sinh thiên hạ, mỗi người đều có thể thành thánh, không cần cúi đầu bái lạy đối với người khác nữa. Hôm nay, ta tặng các vị một phần đại lễ, nguyện người đời mỗi người như rồng.”
Ngụy Quân bấm tay bắn ra.
Con rồng khí vận Nho gia tan vỡ, rải khắp thế giới.
Hào quang sao Văn Khúc chiếu rọi Cửu Châu, ánh sáng văn minh nở rộ ở các nơi của thế giới.
Hào quang vốn thuộc về một mình Ngụy Quân, biến thành ân trạch đối với cả thế giới.
Trên bầu trời, tinh tú khắp trời vốn ảm đạm bắt đầu hiện lên.
Đầy trời tinh đấu, các ngôi sao lóe lên.
Một vầng trăng sáng, ép ngang vạn cổ.
Đại Càn, Khâm Thiên giám.
Giám chính của Khâm Thiên giám nhìn thấy tình cảnh này, cảm động rơi lệ đầy mặt, chậm rãi quỳ rạp xuống đất.
Một nữ tử bên cạnh giám chính nhìn thấy bộ dáng của giám chính, bị dọa giật mình.
“Giám chính, ngươi làm cái gì vậy?” Nữ tử hỏi.
Giám chính cực kỳ kích động: “Ta đang cúng bái thần tích.”
“Thần tích gì?”
“Ngươi nhìn thấy vầng trăng sáng kia trên bầu trời chưa?”
“Thấy rồi, làm sao vậy?”
“Giờ phút này vẫn là dị tượng.”
“Có ý tứ gì?”
“Từ trước Đại Càn giống như bầu trời đêm trước khi vầng trăng sáng này xuất hiện, tinh đấu đầy trời đều có thể bị người ta nhìn thấy, nhưng không phân biệt rõ ai là ngôi sao sáng nhất đó, cái này hoàn toàn nói rõ sắc trời vẫn là ám.
Nhưng bây giờ, một vầng trăng sáng ép ngang vạn cổ, các ngôi sao bảo vệ xung quanh.
“Ngôi sao sáng nhất kia trên bầu trời—— xuất hiện rồi.”
Giám chính rơi lệ đầy mặt.
Đại Càn, được cứu rồi.
Đại Càn giờ khắc này, không chỉ Giám chính Khâm Thiên giám đang rơi lệ đầy mặt.
Giám sát ti.
Lục tổng quản nhìn Ngụy Quân giữa không trung, cũng rung động dị thường.
Triệu Thiết Trụ không biết suy nghĩ của Lục tổng quản, chỉ là hai mắt tỏa sáng tán thưởng: “Ngụy huynh đệ hôm nay thật đúng là nở mày nở mặt, đáng tiếc, chính là từ bỏ cơ duyên Bán Thánh của mình, mang văn hoa tặng cho đệ tử Nho gia trong thiên hạ, bằng không hắn hôm nay đã Bán Thánh rồi.”
Ngụy Quân và Giám sát ti quan hệ vô cùng tốt.
Lục Nguyên Hạo là người hầu trung thành của Ngụy Quân thì không cần phải nói, Triệu Thiết Trụ cũng giao tiếp vài lần với Ngụy Quân, đối với nhân phẩm của Ngụy Quân quả thực là bội phục sát đất.
Khiến Triệu Thiết Trụ thích nhất là Ngụy Quân mỗi lần đều xưng hô hắn Triệu Phi Long.
Thật là người khiêm tốn, so với nghĩa phụ mạnh hơn nhiều.
Cho nên ấn tượng của Triệu Thiết Trụ đối với Ngụy Quân phải nói là tốt.