Ngụy Quân: CR7 trở lại MU gây ra rúng động cũng không lớn bằng các người gây ra cho ta (2)
Quan viên bên dưới có năng lực hay không, còn không phải phụ thuộc một lời của hắn.
Để nắm giữ quyền lực này trong tay, vừa lúc mượn dùng hoàng quyền của Càn đế, lặng lẽ cắt đứt vây cánh của Đế đảng.
Đây đương nhiên là một cuộc kiểm tra năng lực, nhưng Lục Tổng quản đã quanh năm chinh chiến, năng lực thao tác nhỏ của hắn rất mạnh, còn mạnh hơn nhiều so với đại đội trưởng vận chuyển.
Lúc này Càn đế thoáng nhìn Lục tổng quản, bỗng nhiên hơi hơi nhìu mày.
Đối với năng lực làm việc cùng lòng trung thành của Lục Khiêm, hắn vẫn yên tâm.
Nhưng so sánh với Vương Hải, Càn đế cảm thấy lực lượng của Lục Khiêm vẫn còn quá nhỏ bé.
Nho gia che giấu thực lực, Càn đế vẫn cho rằng rất mạnh, hơn nữa thực lực cá nhân Vương Hải cũng siêu mạnh.
Vương Hải hợp tác cùng với hắn, khẳng định là vì sự phát triển của Nho gia. Nhưng mà lợi ích của Nho gia và lợi ích của Đại Càn lại không thể hòa vào làm một, vì thế người mà hắn tín nhiệm vẫn là Lục Khiêm, chứ không phải là Vương Hải.
Cho nên Càn đế nói với Lục Khiêm: “Lục Khiêm, Vương lão là người thuộc về thế ngoại cao nhân, sẽ không trực tiếp nhúng tay vào chính vụ Đại Càn, cho nên chuyện này chủ yếu vẫn là do ngươi phụ trách, ngươi nhất định phải làm cho tốt, nhưng ngươi không cần phải thể hiện thái độ quá rõ ràng. Trẫm hy vọng chuyện này ngươi sẽ thực hiện một cách chu đáo vẹn toàn, ngươi rõ ràng ý tứ của trẫm chứ?”
Lục Khiêm rõ ràng.
Đây là Càn đế muốn làm kỹ nữ lại còn muốn lập miếu thờ.
Muốn hợp tác cùng Nho gia.
Nhưng lại không muốn để cho Nho gia lớn mạnh.
Đây chính là toan tính của hoàng tộc.
Không khác gì tiên đế năm đó.
Muốn để cho Nho gia phục vụ hết mình, lại không muốn để cho Nho gia một nhà độc đại, còn muốn chiếm được cả thanh danh tốt.
Nào có chuyện tốt như vậy?
Bất quá tiên đế năm xưa lại có thể hoàn thành.
Nhưng mà Càn đế này … Đẳng cấp so với tiên đế vẫn còn kém một chút.
Lục Khiêm không có lập tức đáp ứng yêu cầu này của Càn đế, bởi vì yêu cầu này quả thật có chút khó làm, không phải năng lực một Đề Đốc Giám sát ti nên có.
“Bệ hạ, cái khác không nói, nhưng mà không muốn để người phát hiện mà nói… có chút khó khăn. Ở trên điện Kim Loan, đều là tuấn kiệt đương thời. Chỉ cần chúng ta động thủ, bọn họ rất dễ dàng có thể phát giác ra chúng ta đang nhằm vào ai, trừ khi…”
“Trừ phi cái gì?” Càn đế hỏi.
Lục Khiêm liếc nhìn Càn Đế một cái, thử thăm dò nói: “Trừ khi chúng ta làm cho cục diện loạn lên, không chỉ đả kích Đế đảng, mà trên danh nghĩa còn phải nhằm vào tất cả mọi người.”
Càn đế vẫn có vài phần trình độ, hắn nháy mắt đã nghe hiểu ý nghĩa trong lời nói của Lục Khiêm.
“Ngươi đang nói đến… Kinh sát?” Càn đế có chút do dự.
Kinh sát, là một loại chế độ khảo hạch quan viên của Lại bộ.
Thông qua khảo hạch quan viên của Kinh sát, thường thường có thể thăng quan.
Mà không thông qua khảo hạch của Kinh sát, dựa theo thành tích Kinh sát, sẽ có những trừng phạt tương ứng, nghiêm trọng nhất, bãi quan thôi chức, thậm chí vấn đề rất lớn thì còn có khả năng bị xử tử lăng trì.
Mục đích cốt lõi của Kinh sát tất nhiên là phong thưởng người tài, trừng phạt kẻ kém, khiến cho mọi cấp bậc quan viên đều phải làm tốt phận sự của mình, làm ra cống hiến vì sự thống trị của Đại Càn . Nhưng nguyên nhân vì liên quan tới việc thưởng phạt quan viên, kết quả tạo thành hiện tượng thiên vị làm rối kỷ cương là mười phần rõ ràng, theo thời gian trôi đi, đã rất khó có thể phát huy được tác dụng chân chính.
Trưởng thường thường lấy tiếng rộng rãi thoải mái, mỗi lần Kinh sát, chỉ truất phế có mấy người, làm qua loa đại khái, mà những người bị buộc tội, lại không khỏi oan ức.
Thời điểm ban đầu khi chế độ Kinh sát mới thành lập, vốn là ba năm mới khảo Kinh sát một lần, sau lại biến thành sáu năm một lần, về sau nữa lại biến thành mười năm khảo một lần, chu kỳ thời gian càng ngày càng dài.
Đến vị Càn đế này, từ khi hắn đăng cơ, còn chưa có Kinh sát lần nào.
Bá quan không nhắc tới, Càn đế cũng càng không nhắc.
Nguyên nhân ư, tự nhiên là vì ổn định áp đảo tất cả rồi.
Đáng nhắc tới là, lúc ban đầu chính là quan viên Nho gia đã sáng tạo ra chế độ Kinh sát.
Mà để cho chế độ Kinh sát hầu như luân lạc trở thành phế vật, cũng chính là do quan viên Nho gia.
Hiện tại, muốn mở lại Kinh sát mà nói, từ thời gian mà xem, thật ra rất hợp tình hợp lý.
Nhưng rất dễ dàng gây nên rung chuyển rất lớn.
Dù sao trong lòng Càn đế cũng rõ ràng, triều đình Đại Càn hôm nay, trừ bỏ Đế đảng, Ngụy đảng ra, còn có đảng phái liên minh người tu chân, đảng phái liên yêu luôn một lòng hướng về yêu đình, cùng với những đảng phái yêu ma quỷ quái khác.
Lần này hắn thầm nghĩ nhằm vào Ngụy đảng, làm lớn chuyện lên mà nói, hắn lo lắng không khống chế được.
Cho nên Càn đế muốn từ chối.
Bất quá thừa nhận làm không được lại mặt mũi khó coi, bởi vậy Càn đế mới vứt vấn đề khó này cho Vương Hải:
“Vương lão, ngươi thấy thế nào?”
Không đợi Vương Hải trả lời, Lục Tổng quản chủ động nói: "Bệ hạ, vấn đề này không nên hỏi Nho gia.
Năm xưa, sáng tạo chế độ Kinh sát chính là Nho gia, mà lúc ấy chủ trì Kinh sát cũng là đệ tử Nho gia. Dưới sự trợ giúp của chế độ Kinh sát, vài năm đầu tiên, không khí triều đình rực rỡ hẳn lên, nhưng mà hậu quả đó là đệ tử Nho gia hầu như thay thế toàn bộ các quan viên khác, những vị trí quan viên bị trống chỗ trong các đợt khảo hạch Kinh sát, tất cả đều bổ khuyết bằng đệ tử Nho gia.
Đợi về sau, thời điểm đệ tử Nho gia một nhà độc đại trên triều đường, chế độ Kinh sát luân lạc trở thành bài trí, thời gian tổ chức Kinh sát cũng kéo ra càng lúc càng dài.
Bệ hạ, thần cũng không có tư tâm gì, cũng biết Vương lão cùng bệ hạ hợp tác, bệ hạ khẳng định đã đưa ra rất nhiều lợi ích. Nhưng nếu như bàn về Kinh sát, chủ trì Kinh sát tất nhiên không thể là đệ tử Nho gia, nếu không sẽ xảy ra vấn đề rất lớn.
"Bệ hạ, mong cân nhắc."
Càn đế nghe vậy trong lòng vui vẻ, nhưng trên mặt biểu hiện tức giận, nổi giận nói: "Làm càn, sao có thể nói chuyện với Vương lão như vậy?"
Lục Tổng quản chỉ khom lưng hành lễ, cũng không có biện hộ gì thêm.
Giám sát ti chính là cây đao của Hoàng đế.
Hắn là Đề Đốc Giám sát ti, chính là mũi đao sắc bén nhất trong tay Hoàng đế.
Cho nên hắn phải là cô thần.
Cô thần, ý nghĩa là không thể giao hảo với các vị đại thần khác.
Chỉ có như vậy, Hoàng đế mới có thể yên tâm dùng hắn.