Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 591 - Chương 591. Cơ Soái: Có Một Nhiệm Vụ Cửu Tử Nhất Sinh; Ngụy Quân: Ta Đến (2)

Chương 591. Cơ Soái: Có một nhiệm vụ cửu tử nhất sinh; Ngụy Quân: Ta đến (2) Chương 591. Cơ Soái: Có một nhiệm vụ cửu tử nhất sinh; Ngụy Quân: Ta đến (2)

Cơ Soái: Có một nhiệm vụ cửu tử nhất sinh; Ngụy Quân: Ta đến (2)

Đối diện với mặt rồng giận dữ của Càn đế, Ngụy Quân một chút cũng không hoảng, nghe như gió thoảng mây bay qua lỗ tai mình, bình tĩnh nói: "Ta khi quân bao giờ? Ngài từ từ hồi tưởng lại một chút, ta đã từng nói ta muốn công bố chân tướng hay sao? "

Càn đế dần dần nhớ lại một chút.

Sau đó...

Sắc mặt Càn đế khó coi giống như là ăn phân.

Hắn phát hiện Ngụy Quân thật đúng là chưa bao giờ nói sẽ công bố chân tướng.

Ngụy Quân chỉ nói không duy trì hình tượng tiên đế, Thánh nhân cũng không cứu được tiên đế.

Nhưng hình tượng của tiên đế trong tâm trí của đám người Trần Vạn Lý, Cơ Soái, Thượng Quan Thừa tướng không còn có thể bảo trụ được nữa.

Ngụy Quân thật đúng là không có vọng ngôn, tất cả đều do hắn tự mình đa tình.

Sau khi ý thức được điểm ấy, Càn đế càng thêm khó chịu.

Thằng hề chính là mình à?

Thượng Quan Thừa tướng và Cơ Soái đều có thể cảm nhận được tâm tình hiện tại của Càn đế, dù sao hai người đều là người thông minh tuyệt đỉnh.

Nhưng mà hai người lúc này đều ăn ý lựa chọn không chọc đến tâm tình của Càn đế, Thượng Quan Thừa tướng quả thật không hổ là người đứng đầu bách quan dưới một người trên vạn người, hắn phản ứng rất nhanh, nháy mắt liền ý thức được vì cái gì mà Ngụy Quân nói như vậy.

"Ngụy Quân ý của ngươi là phong tồn đoạn lịch sử này, ngươi vẫn cầm bút viết đúng sự thật, nhưng mà để cho hậu nhân tiết lộ." Thượng Quan Thừa tướng nói.

Ngụy Quân gật gật đầu, tán thưởng nói: "Thượng Quan Thừa tướng chính là Thượng Quan Thừa tướng."

Trình độ năng lực nghiệp vụ đúng là chuẩn xác.

Như Bạch Khuynh Tâm, Ảnh Tử, bao gồm cả Càn đế, đều không có nghĩ đến điều này.

Thượng Quan Thừa tướng chỉ cần nghe hắn nói trong nháy mắt đã phản ứng liên tưởng tới chuyện này.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Thượng Quan Vân mới là Thừa tướng.

Chênh lệch một khoảng xa so với phần còn lại, có thể trở thành lão đại của những lão đại, tự nhiên có nguyên nhân của nó.

Đối với Ngụy Quân có thể làm được điều này, Thượng Quan thừa tướng rất hài lòng, ánh mắt nhìn về phía Ngụy Quân cũng tràn đầy thưởng thức: "Ngụy đại nhân trung thành với quốc gia, tận tâm với cương vị công tác, lại lấy đại cục làm trọng, khó được, khó được."

Thượng Quan Thừa tướng tự nghĩ nếu mình là hắn, hẳn cũng sẽ làm như vậy.

Nhưng mà hắn đã làm quan mấy chục năm, kinh nghiệm phong phú nhiều hơn so với Ngụy Quân không biết bao nhiêu lần.

Ngụy Quân ở tuổi này, có thể làm ra hành động như vậy, thật chính là khó được.

Hắn có cảm giác "Anh hùng xuất thiếu niên".

Mà Càn đế lại nhíu mày, bất mãn nói: "Vậy chân tướng trong miệng của Ngụy Quân ngươi, là hiện tại không được tiết lộ, sau này vẫn sẽ được tiết lộ. Cứ như vậy, thanh danh của tiên đế sẽ vẫn bị ảnh hưởng trong tương lai. "

Ngụy Quân nở nụ cười: "Bệ hạ, làm người phải biết đủ làm vui, đừng cho mặt mũi còn không biết xấu hổ."

Hôm nay sự sỉ nhục ngày càng leo thang.

Đối mặt với sự sỉ nhục của Ngụy Quân, Càn đế chỉ có thể cảm khái tu vi tâm cảnh của mình vẫn còn chưa có đến nơi đến chốn.

Thật sự là rất khó để biểu lộ thản nhiên.

"Ngụy Quân, ngươi..."

"Ngươi làm như vậy không tốt."

Cơ Soái ngắt lời Càn đế.

"Ngụy Quân, ta hy vọng ngươi công khai chân tướng." Cơ Soái chân thật nói.

Một câu của Cơ Soái, khiến cho Càn đế và Thượng Quan Thừa tướng đều phát mộng.

Càn đế mang tất cả phẫn nộ đối với Ngụy Quân đều trút xuống người Cơ Soái: "Cơ Trường Không, ngươi điên rồi?"

Cơ Soái làm như không thấy đối với sự phẫn nộ của Càn đế, ngược lại nhìn Ngụy Quân nói: "Ngụy Quân, chúng ta cần cho Tây đại lục một cái lý do khai chiến."

Trong lòng Ngụy Quân chợt động.

Cơ Soái có thể nói như vậy, thuyết minh hắn xác thực đã có sự suy xét toàn diện đối với cả chiến cục.

Hơn nữa hắn nắm chắc thắng lợi rất lớn.

Ngay cả kế hoạch tác chiến cũng đã được vạch ra hoàn hảo.

"Cơ Soái, kế hoạch tác chiến của ngài có cần ta phối hợp gì không?" Ngụy Quân hỏi.

Cơ Soái gật đầu nói: "Không sai, ngươi công khai tin tức, vừa lúc để cho Tây đại lục có cơ hội thuận thế đánh tới đây, ta cũng tiện thực hiện kế hoạch mặt sau."

"Không thể."

Thượng Quan Thừa tướng tranh trước Càn đế phủ quyết ý tưởng này của Cơ Soái.

"Cơ Soái, không phải bổn tướng muốn phủ định kế hoạch tác chiến quân sự của ngươi, nhưng mà khi Ngụy Quân công khai toàn bộ chân tướng được điều tra, không chỉ có ảnh hưởng thanh danh tiên đế, còn có thể mang đến sự rung chuyển cho cả Đại Càn." Thượng Quan Thừa tướng nói: "Một khi dân tâm bất ổn, căn cơ Đại Càn cũng đều bị ảnh hưởng."

"Kẻ được thiên hạ tất được dân tâm, Thượng Quan Thừa tướng suy xét quá xa. Chỉ cần bổn soái không bại trận trên tiền tuyến, chuyện này đối với Đại Càn mà nói sẽ không sinh ra chút ảnh hưởng nào."

Chỉ biết ảnh hưởng đến hình tượng và danh dự tiên đế.

Tiến tới dao động toàn bộ địa vị hoàng thất.

Vô luận như thế nào, chân tướng này hoàn toàn bất lợi đối với hoàng thất.

Sau khi thế nhân biết được chân tướng này, thực dễ dàng nảy sinh đồng tình đối với Mặc gia và Nho gia, nhất là giới sĩ phu trí thức, những người thấu tình đạt lý, bọn họ đều có cảm giác thỏ tử hồ bi.

Một khi sinh ra loại cảm giác này, bọn họ sẽ rất khó lại toàn tâm toàn ý hiệu lực với hoàng thất.

Thượng Quan Thừa tướng nghĩ đến đây, trong lòng hơi động, liếc mắt nhìn Cơ Soái một cái, Thượng Quan Thừa tướng có chút hiểu ra.

Một chiêu này của Cơ Soái, là muốn nhất tiễn hạ song điêu.

Hắn quả thực tiến hành bố cục nhằm vào Tây đại lục.

Đồng thời cũng vô hình chung đào mộ chôn hoàng thất.

Chỉ là cái lý do này sử dụng mười phần đúng lúc.

Làm cho người ta căn bản tìm không ra lỗi.

Đương nhiên, Thượng Quan Thừa tướng có thể tìm được lỗi, tuy hắn không có chứng cứ, nhưng đối với hoàng tộc mà nói thì "Có lẽ có" chính là chứng cứ lớn nhất.

Bất quá, Thượng Quan Thừa tướng trầm ngâm một lát, lại lựa chọn không nhắc tới, chỉ nói: "Ở phương diện quân sự thì Cơ Soái chuyên nghiệp hơn so với bổn tướng, nếu Cơ Soái nói như vậy, thì bổn tướng giữ lại ý kiến."

Giữ lại ý kiến, ý là không ủng hộ, cũng không phản đối.

Cứ như vậy mặc dù sau này Càn đế nhận ra những điểm không thích hợp, hắn vẫn có cớ để dựa vào, cũng không thể trách đến trên đầu hắn.

Nếu Càn đế không phản ứng gì, vậy hắn càng không cần lo lắng.

Thượng Quan Thừa tướng cân nhắc rất đúng mực.

Mà lúc này Cơ Soái và Thượng Quan Thừa tướng đồng thời liếc mắt nhìn nhau, giờ đây trong mắt hai người đều có nụ cười ngầm ở trong lòng.

Tao ngộ của hai nhà Nho Mặc, xác thực dễ dàng làm cho người ta sinh ra cảm giác thỏ tử hồ bi.

Bình Luận (0)
Comment