Cơ Soái: Có một nhiệm vụ cửu tử nhất sinh; Ngụy Quân: Ta đến (3)
Cho dù không có hai nhà Nho Mặc, đối với việc Ngụy Quân đưa ra chế độ phế bỏ Hoàng đế, chủ trương hủy bỏ hoàng quyền, bọn họ cũng đều ủng hộ.
Lúc này Triều đình Đại Càn, lại chỉ còn Lục tổng quản đối đầu Ngụy đảng hay sao?
Càng là người có quyền cao chức trọng, lại càng không muốn làm nô tài quỳ dưới chân người khác.
Cơ Soái và Thượng Quan Thừa tướng tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Cho nên, giữa bọn họ đã có sự ăn ý trong hành động.
Đương nhiên, Cơ Soái và Thượng Quan Thừa tướng ngầm hiểu lòng nhau, nhưng Càn đế liền nóng nảy.
"Cơ Trường Không, ngươi có nắm chắc nhất định đánh thắng trận trên tiền tuyến hay không?"
"Không có." Cơ Soái trả lời rất thẳng thắn.
Càn đế hừ một tiếng: "Tiên đế đối đãi với ngươi không tệ, Cơ Trường Không, vì sao ngươi phải lấy oán trả ơn như thế?"
Giọng điệu Cơ Soái mười phần bình thản: "Bệ hạ, thần vì Đại Càn, ngay cả mạng đều đã đặt cược lên rồi, trưởng tử của thần cũng chết ở trên chiến trường. Cơ gia không tiếc tính mạng, chẳng lẽ ngay cả thanh danh tiên đế cũng không thể hy sinh hay sao?"
"Đương nhiên không thể." Càn đế nhanh chóng nói: "Thiên gia Hoàng đế lại có thể nào cùng thần tử đánh đồng? Cơ Trường Không, ngươi làm càn."
Cơ Soái cụp mắt xuống.
Xét trên mặt chế độ và tình hình trong nước, Cơ Soái xác thực làm càn.
Thậm chí ở thời đại này, đại đa số người bình thường nghe được, cũng đều cho rằng Cơ Soái đang làm càn.
Thảo luận quan điểm với người thoát ly thời đại thì chính là đùa giỡn lưu manh, chỉ những kẻ muốn làm công dã tràng mới có thể làm chuyện đó.
Ở thời đại này, thuyết pháp của Càn đế là chính xác, là điều phổ biến bình thường nhất.
Ngược lại ý tưởng của Cơ Soái lại mười phần đại nghịch bất đạo.
Nhưng trên thế giới này, luôn luôn có người đại nghịch bất đạo.
Cũng luôn luôn có người siêu thoát thời đại.
Nếu không có Ngụy Quân mở ra cánh cửa đó thì không sao.
Nhưng Ngụy Quân đã mở ra cánh cửa đó rồi.
Đã để cho một số người nhìn thấy được phong cảnh phía ngoài cánh cửa.
Vậy những người đó sao có khả năng còn muốn ngây ngốc ở trong phòng làm chi?
Vốn bọn họ có thể chịu được hắc ám, nếu bọn họ chưa từng thấy qua ánh mặt trời.
Đáng tiếc, Ngụy Quân đã đến đây.
Mặt trời cũng đã đến đây.
Cho nên, bọn họ không muốn nhịn nữa.
Mà trùng hợp, những người này lại thật sự có tiền vốn lật bàn.
Vì thế...
Lông mày Cơ Soái buông xuống, trầm mặc một lát, rồi sau đó thản nhiên nói: "Cứ cho là ta làm càn đi, nếu bổn soái là thống soái quân đội Đại Càn, vậy tất cả công việc tác chiến, do bổn soái và các vị Đại tướng quân thương lượng quyết định, cuối cùng do bổn soái đánh nhịp, một lời mà quyết. Bệ hạ nếu không đồng ý, mời tước soái vị của bổn soái."
Nói tới đây, khóe miệng Cơ Soái khẽ nhếch một chút tươi cười châm chọc: "Nhưng lâm chiến đổi soái, phiêu lưu này phải để bệ hạ gánh vác rồi. Mặt khác, quân đội có phụng mệnh hay không, bệ hạ cũng phải chuẩn bị tư tưởng."
Thấy bộ dạng Càn đế có chút loạng choạng khi bị mình chọc giận, Cơ Soái không có tự đắc, cũng không có sợ hãi, giọng điệu bình tĩnh như trước: "Bệ hạ nếu không có chuyện gì khác, vậy thần liền cáo lui trước. Ngụy đại nhân, sau khi ngươi rời cung lại tìm ta, bổn soái có chuyện quan trọng muốn ngươi giúp."
Nói xong, không đợi Càn đế lên tiếng, Cơ Soái liền xoay người rời khỏi.
Thực là tiêu sái và khí phách.
Ngụy Quân khen Cơ Soái một tiếng thật to: "Quân công hiển hách, đỉnh thiên lập địa, không sợ hoàng quyền, xương cốt cứng rắn. Cơ Soái, thực đáng mặt nam nhi. Bệ hạ, ngươi vẫn là trước sau như một vậy là không được."
Không chỉ không dám cứng rắn đối với bản Thiên Đế.
Cũng không dám cứng rắn đối với Cơ Soái.
Mỗi khi Càn đế mềm, hắn sẽ không bao giờ để mọi người thất vọng.
Hôm nay, Ngụy Quân lại hoàn thành vượt mức nhiệm vụ sỉ nhục, sau đó giống như Cơ Soái, cũng không chờ Càn đế lên tiếng, liền tự ý rời khỏi điện Thanh Tâm.
Càn đế bị hai người Cơ Soái và Ngụy Quân liên tiếp đả kích cho nóng giận sôi gan.
"Ương ngạnh."
"Quyền thần."
"Tiểu nhân."
"Đắc chí càn rỡ."
"Đám tiểu nô bộc mà dám làm như thế?"
Thanh âm Càn đế phát ra có chút run run.
Trong lòng Thượng Quan Thừa tướng hâm mộ Cơ Soái và Ngụy Quân như trăm vuốt cào tim.
Hắn cũng muốn thể hiện trâu bò như Cơ Soái và Ngụy Quân.
Đáng tiếc, hắn không thể.
Cơ Soái dựa vào quân công mà sống, hơn nữa thân thể cường tráng, ăn khỏe sống tốt.
Ngụy Quân thấy chết không sờn, hoàn toàn không sợ chết.
Nhưng hắn không được.
Thân thể hắn đã muốn héo tàn, đã dầu hết đèn tắt rồi.
Nhưng mà Thượng Quan Thừa tướng còn chưa muốn chết.
Trong thiên hạ, có thể cho hắn thêm tuổi thọ, nhắm chừng cũng chỉ có hoàng thất Đại Càn.
Cho nên, hắn vẫn tiếp tục biểu diễn là một kẻ trung thần.
Cũng may có hai gã Cơ Soái và Ngụy Quân này làm nhân vật phản diện, hắn chỉ cần hơi chút biểu hiện trung thành một chút, là có thể lấy được hiệu quả làm ít công to, cái này đối với hắn mà nói thật ra là một tin tức tốt.
"Bệ hạ, không cần tức giận." Thượng Quan Thừa tướng an ủi nói: "Cơ Soái... Cơ Trường Không quả thật chuyên quyền độc đoán một chút, nhưng mà hắn vẫn trung thành với Đại Càn."
Càn đế hít sâu một hơi, cố gắng để cho mình bình tĩnh lại nói: "Trẫm biết điểm này, nếu không trẫm đã hạ chỉ đem hắn nhốt vào thiên lao."
Thượng Quan Thừa tướng thực cố gắng khống chế được mình không cười thành tiếng.
Cơ Soái từ trên chiến trường đánh ra danh hào quân đội đệ nhất nhân, chứ không phải là dựa vào ân thưởng của hoàng thất mới mới có thể sống yên trong quân.
Nhiều năm qua, Càn đế không có lên triều.
Phàm là hắn dám hạ chỉ bãi soái vị Cơ Soái, trong quân nhất định bất ngờ làm phản.
Nhất định.
Sáu khoa đều sẽ phong tỏa đạo thánh chỉ này, vì đại cục.
Bởi vì ở giai đoạn hiện tại, Đại Càn thật sự không thể thiếu Cơ Soái.
Nói cho rõ ràng một điểm, Đại Càn có thể đổi một Hoàng đế, dù sao mấy năm nay Càn đế vẫn luôn ở hậu cung tu đạo, cái vị trí này đưa ai lên cũng đều có thể làm.
Nhưng mà xét trước mắt, trong các Đại tướng quân, ai cũng không thể hoàn mỹ thay thế được Cơ Soái.
Xét về khả năng không thể thay thế, Cơ Soái quan trọng hơn nhiều so với Càn đế.
Phàm là Càn đế còn không có điên, hiện tại chỉ biết hắn không thể trêu vào Cơ Soái.
Cho nên Càn đế cũng chỉ đang to mồm một chút mà thôi.
Thượng Quan Thừa tướng biết điểm ấy, nhưng hắn không có phối hợp với Càn đế.
Vuốt mông ngựa cũng phân chia đẳng cấp.
Thái giám bên người Càn đế có thể nhắm mắt vuốt bừa mông ngựa, bởi vì thái giám ở trước mặt Hoàng đế không cần mặt mũi.