Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 593 - Chương 593. Cơ Soái: Có Một Nhiệm Vụ Cửu Tử Nhất Sinh; Ngụy Quân: Ta Đến (4)

Chương 593. Cơ Soái: Có một nhiệm vụ cửu tử nhất sinh; Ngụy Quân: Ta đến (4) Chương 593. Cơ Soái: Có một nhiệm vụ cửu tử nhất sinh; Ngụy Quân: Ta đến (4)

Cơ Soái: Có một nhiệm vụ cửu tử nhất sinh; Ngụy Quân: Ta đến (4)

Nhưng mà Thừa tướng lại không giống.

Thừa tướng nếu không nắm chắc thời điểm a dua nịnh hót, là sẽ không nhận được sự tôn trọng.

Cho nên Thượng Quan Thừa tướng chỉ nói: "Bệ hạ, xem trên góc độ Cơ gia cũng là một nhà trung liệt, không nên so đo cùng với hắn. Về phần Ngụy Quân, lấy tính tình Ngụy Quân, chỉ sợ hắn sớm muộn gì cũng phải chết, bệ hạ càng thêm không cần để ở trong lòng."

"Trẫm biết, chỉ là Cơ Trường Không khinh trẫm quá đáng." Càn đế nói: "Hơn nữa hiện tại trẫm có cảm giác, Cơ Trường Không càng ngày càng mất đi lòng trung thành và kính sợ đối với hoàng thất."

Thượng Quan Thừa tướng thầm nghĩ cảm giác của người này vẫn rất nhạy bén.

Nhưng ngay từ đầu Cơ Trường Không đã không trung thành với hoàng thất.

Trung khuyển chân chính của hoàng thất là Dương đại soái.

Cho tới bây giờ Cơ Soái luôn luôn độc lập.

Nhưng Cơ Trường Không cũng không phải là kẻ có tư tưởng ích kỷ đơn thuần.

Trên chiến trường vệ quốc, Cơ Trường Không cũng thường xuyên liều chết xung phong ở tuyến đầu.

Một nhà Cơ gia trung liệt, cho dù không thảm liệt như Dương gia, nhưng cũng không thể nghi ngờ về lập trường.

Đối với người như vậy, Thượng Quan Thừa tướng chỉ có thể nói Cơ Trường Không trung với toàn bộ thiên hạ, mà không phải là một nhà một họ.

Hắn thực sự tôn trọng Cơ Soái, cũng vẫn cho rằng mấy năm nay mình và Cơ Soái phối hợp ăn ý với nhau mười phần đúng mực, giờ đây mới nỗ lực duy trì được Đại Càn.

Nhưng thời này khắc này, hắn không thể nói giúp Cơ Soái.

Ngược lại còn phải cho Cơ Soái thuốc nhỏ mắt.

Bởi vì lúc này Càn đế xem Cơ Trường Không rất không vừa mắt.

Thượng Quan Thừa tướng châm chước nói: "Bệ hạ, Cơ Soái không phải là Dương đại soái, hắn suy xét vì bản thân nhiều hơn. Nhưng thần lo lắng lấy uy vọng của Cơ Soái ở trong triều, chờ sau khi thần ra đi, chỉ sợ không ai có thể đối kháng cùng với hắn."

" Vì sao ái khanh phải ra đi?" Càn đế nhíu mày nói.

Hắn cũng ý thức được vấn đề này.

Địa vị Cơ Soái ở trong triều rất cao.

Tuy hắn tin tưởng Cơ Soái có thể sẽ không phản bội Đại Càn, nhưng mà không phản bội Đại Càn và không phản bội hắn, không phản bội hoàng thất thì hoàn toàn không phải là một chuyện.

Hắn cần Thượng Quan Thừa tướng giúp hắn cân bằng với lực lượng Cơ Soái.

Phương diện này Lục Tổng quản không làm được.

Đầu lĩnh đặc vụ so với quân đội đệ nhất nhân, phân lượng vẫn còn kém rất nhiều.

Hơn nữa Giám sát ti thường phối hợp chặt chẽ với quân đội, Càn đế cũng không dám để cho Lục Tổng quản lên võ đài với Cơ Soái.

Vạn nhất Lục Tổng quản và Cơ Soái đánh nhau một hồi lại liên kết thì hắn chỉ có nước trợn mắt.

Chỉ có Thừa tướng đứng đầu quan văn, mới là kẻ thích hợp nhất đi chế hành nguyên soái đứng đầu võ tướng.

Bởi vì văn võ mâu thuẫn đấu tranh với nhau đã trở thành thâm căn cố đế.

Hắn không cần lo lắng Thượng Quan Thừa tướng liên kết với Cơ Soái, hắn biết chắc chuyện này căn bản không có khả năng phát sinh.

Thật giống như Ngụy Quân cũng không có khả năng đột nhiên biến thành một tên ngụy quân tử.

Cho nên Càn đế rất để bụng lời nói của Thượng Quan Thừa tướng.

Nếu Thượng Quan Thừa tướng ra đi, hắn thực không thể lấy ai ra chế trụ Cơ Soái.

Lúc này trong lòng Thượng Quan Thừa tướng mười phần khẩn trương, nhưng mà ở ngoài mặt lại một chút cũng không nhìn ra được, chỉ cười khổ nói: "Bệ hạ, lão thần đã gần tới tình trạng dầu hết đèn tắt, có chút lực bất tòng tâm. Bệ hạ phải mau chóng tìm kiếm người nối nghiệp cho lão thần mới được, bệnh tật của lão thần đã nhiều năm, sợ là chống đỡ không được bao lâu nữa."

Càn đế nghe vậy động dung.

Thực đáng quý.

Đại đại trung thần nha.

Đây mới là chân chính cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi.

"Ái khanh, vất vả ngươi quá. Ngươi yên tâm, ngươi không phụ trẫm, trẫm tất không phụ ngươi."

...

Cơ gia.

Ngụy Quân đi cùng với Cơ Soái rời khỏi hoàng cung, Cơ Soái trực tiếp mời Ngụy Quân tới Cơ gia.

Sau đó nói với Ngụy Quân sơ lược một phần kế hoạch của hắn.

"Ta biết sau khi công bố chân tướng, Đại Càn sẽ hơi rung chuyển, thậm chí quân tâm cũng sẽ có điều bất ổn, nhưng mà ta muốn chính là hiệu quả này.

Nếu Đại Càn một mảng tường hòa, trên dưới một lòng, Tây đại lục làm sao dám xuất binh? Liên minh người tu chân và yêu đình sao mà dám khơi mào cuộc chiến?

"Thời điểm thực lực của chúng ta còn chưa có đủ mạnh, thì tỏ ra yếu thế chính là lựa chọn cần thiết. Không có sơ hở, chúng ta sẽ chủ động bán một cái sơ hở cho kẻ địch."

Ngụy Quân suy nghĩ chốc lát: "Cơ Soái, ta cho rằng suy nghĩ của ngài không có vấn đề, nhưng vẫn là câu nói kia, ngài có nắm chắc khống chế được cục diện không? Vạn nhất nội bộ của chúng ta rung chuyển, sẽ không ngăn được kẻ địch, vậy là tiền mất tật mang rồi."

Thực ra khi Ngụy Quân công khai chân tướng, thì cũng chẳng liên quan gì đến hắn, công khai chân tướng ra thì tiên đế chính là kẻ bị mắng.

Hơn nữa, nếu hắn công khai tất cả chuyện này, còn có Ảnh Tử sẽ tới giết hắn.

Ngụy Quân cầu còn không được.

Nhưng Ngụy Quân nghĩ nếu như không khống chế được cục diện, có thể khiến cho Đại Càn lâm vào cục diện bị động.

Hiển nhiên Cơ Soái đã sớm suy xét qua vấn đề này, tự tin nói: "Nắm chắc mười thành khẳng định là không được, nhưng mà bổn soái có thể nắm chắc bảy thành."

"Bảy thành."

Ngụy Quân gật gù.

"Bảy thành mà nói, xác thực có thể đánh cuộc."

Có bảy thành thắng trong một cuộc chiến tranh, cái này nếu còn không dám đánh cuộc, vậy không xứng thắng.

Hơn nữa người giống như Cơ Soái, ngoài miệng nói nắm chắc bảy thành, trên thực tế hẳn là có chín thành.

Cơ Soái không phải là loại người ăn nói lung tung.

Ngụy Quân tin tưởng hắn.

Cho nên đưa ra quyết định ngay tại chỗ.

"Tốt, Cơ Soái, ta tin tưởng ngài, liền làm theo lời ngài."

Cơ Soái nghe vậy mừng rỡ: "Đa tạ Ngụy đại nhân."

Ngụy Quân khoát tay áo, nói: "Đều là vì Đại Càn, Cơ Soái vất vả hơn so với ta."

"Không, ngươi nguy hiểm hơn so với bổn soái. Ta biết, Ảnh Tử luôn luôn nhìn chằm chằm vào chuyện này. Ngụy Quân, sau khi ngươi công bố chân tướng trên sách sử, sẽ bị Ảnh Tử nhàm vào, thậm chí sẽ lọt vào mục tiêu ám sát của Ảnh Tử." Cơ Soái nghiêm mặt nói: "Biết rõ có nguy hiểm, nhưng vì đại nghĩa, Ngụy đại nhân vẫn như trước dũng cảm tiến tới, hơn nữa hoàn toàn không màng tới khó xử của bản thân, bổn soái bội phục."

Ngụy Quân kinh ngạc nhìn thoáng qua Cơ Soái.

Cơ Soái thế mà biết Ảnh Tử.

Ngay cả Càn đế cũng không biết.

Nhưng Ngụy Quân cũng không phải là đứa trẻ tò mò, hắn chỉ quan tâm khi nào thì mình chết, về phần Cơ Soái đến cùng là làm sao biết Ảnh Tử, thật ra Ngụy Quân không phải đặc biệt quan tâm.

Bình Luận (0)
Comment