Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 594 - Chương 594. Một U Linh Lang Thang Ở Tây Đại Lục (1)

Chương 594. Một u linh lang thang ở Tây đại lục (1) Chương 594. Một u linh lang thang ở Tây đại lục (1)

Một u linh lang thang ở Tây đại lục (1)

Cho nên Ngụy Quân chỉ khiêm tốn nói: "Ta thì không thành vấn đề, đơn giản chỉ là tinh trung báo quốc mà thôi. Chỉ cần Cơ Soái có thể hoàn thành kế hoạch, vô luận ta rơi vào kết cục gì, ta đều không sao cả."

Nếu có thể chết thì càng tốt.

Cơ Soái nghe vậy, lại nghiêm lòng kính trọng.

"Ngụy đại nhân, thật ra ta còn có một chuyện muốn nhờ." Cơ Soái thẳng thắn nói: "Nếu việc này có thể thành, vậy khả năng thành công của bổn soái có thể cao tới chín thành."

"Chuyện gì?"

"Ngăn địch ngoài biên giới." Cơ Soái nghiêm mặt nói: "Đánh nhau ở bên trong Đại Càn, vô luận chúng ta thắng hay thua, đến cuối cùng đều là chúng ta thua. Muốn đánh, chúng ta phải đánh ở Tây đại lục."

Ngụy Quân ngẩn ra, sau đó nghi hoặc nói: "Cơ Soái, ý tưởng này của ngài thực rất hay, nhưng chúng ta không đánh qua được sao? Đối phương hầu như đã tập kết trọng binh ở đường ven biển của Tây đại lục rồi."

"Cho nên, chúng ta cần lấy một cái cớ để lui tới Tây đại lục một cách bình thường." Cơ Soái nói: "Trần Vạn Lý có thể đi sứ Đại Càn, thì tại sao Đại Càn lại không thể đi sứ Tây đại lục được chứ?"

Ngụy Quân dần dần hiểu ra: "Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương? Quả là kế hay, nhưng người được phái đi sứ Tây đại lục chính là đi chịu chết?"

"Đúng vậy, cửu tử nhất sinh." Cơ Soái gật đầu nói: "Một khi ý đồ chúng ta bại lộ, sứ giả sẽ bị giết chết trước tiên."

Ngụy Quân lập tức tiếp lời: "Ta đi."

Thân thể Cơ Soái run lên.

Quả thực hắn có ý này.

Nhưng hắn ngại ngần không biết nói sao cho phải, thì Ngụy Quân đã chủ động tự đề cử mình.

Vội chết như vậy sao.

Đã từng có người cao thượng như thế, trong ấn tượng hắn gọi là Cơ Lăng Vân.

Là trưởng tử của hắn.

Hiện đã anh dũng chết trận.

"Ngụy đại nhân, ta..."

"Cơ Soái, ngài không cần phải nói gì cả, vì thắng lợi có thể thu hoạch lớn hơn nữa, vốn cần có người đi làm tiên phong, đây là một phần tất yếu của chiến tranh. Tiên đế lấy Nho gia Mặc gia làm vật hi sinh, là hoàn toàn lừa hai nhà bọn họ, cũng không có cho bọn họ cơ hội lựa chọn. Cơ Soái, ngươi thì khác, là ta chủ động muốn đi, không quan hệ với ngài."

Chủ động và bị động, đó là sự chênh lệch với dương mưu và âm mưu.

Cơ Soái dùng sức vỗ vỗ bả vai Ngụy Quân, trầm giọng nói: " Lăng Sương, xuất hiện đi."

Một băng mỹ nhân xuất hiện ở trong phòng.

"Ngụy đại nhân, Lăng Sương sẽ đi cùng với ngươi."

Ngụy Quân nhíu mày nói: "Ta đi một mình không đủ sao?"

"Không đủ, Ngụy đại nhân, ngươi không thông hiểu truyền tống trận pháp, cũng không có pháp khí không gian tương ứng, thậm chí cũng không hiểu dụng binh. Cho nên, còn cần những người khác giúp. Nhất tướng công thành vạn cốt khô, là vạn cốt, không phải nhất cốt." Thanh âm Cơ Soái mười phần thiết huyết sát khí lạnh lẽo: "Lăng Sương là nữ nhi của ta, nó đi cùng sẽ có thể làm cho Tây đại lục yên tâm. Không chỉ có Lăng Sương phải đi, hoàng thất cũng phải phái ra ít nhất một vị hoàng tử hoặc là công chúa, bằng không sẽ không thể hoàn toàn qua mặt Tây đại lục."

Ngụy Quân thấy Cơ Soái nghiêm túc, bản thân cũng trở nên nghiêm túc hơn.

Ngụy Quân, danh vọng tối cao, Thánh nhân tại thế của Đại Càn.

Cơ Lăng Sương, con gái ruột của Cơ Soái, sau khi Cơ Lăng Vân chết trận, cũng là nhân vật lĩnh quân đời tiếp theo của Cơ gia.

Hơn nữa thêm một hoàng tử hoặc là công chúa.

Cơ Soái dụng binh, chu đáo không sơ suất, cũng thật sự làm cho người ta tìm không ra lỗi.

Vì thắng lợi, hắn đã mất đi một trưởng tử được coi trọng nhất.

Hiện tại lại đưa trưởng nữ của mình đi tìm chết.

Ai sẽ nói không công bình?

Có nguyên soái như vậy, ai sẽ đi nghi ngờ?

Ngụy Quân và hoàng thất đều sẽ không thể nghi ngờ Cơ Soái có tư tâm.

Bởi vậy Ngụy Quân nghĩ tới tiên đế.

"Nếu năm xưa tiên đế gài mưu hai nhà Nho Mặc, cũng có thể làm được công bình công chính công khai như Cơ Soái, thì sẽ không có sự phản bội của hai nhà Nho Mặc ngày hôm nay." Ngụy Quân cảm khái nói.

Xét những hành động của Tiên đế có lẽ không sai.

Nhưng trong kế hoạch của tiên đế, bị thương tổn vĩnh viễn đều chỉ có hai nhà Nho Mặc.

Hoàng thất hoàn toàn chiếm tiện nghi.

Không lo phân chia, chỉ lo chia không đều.

Mặc dù ngươi là Hoàng đế.

Chẳng lẽ người khác thật sự bởi vì ngươi là Hoàng đế, mà sẽ không sinh lòng oán hận hay sao?

Cơ Soái cười khẽ một cái, giọng điệu có chút phức tạp: "Ta là nguyên soái, không phải đế vương."

Nhân từ không thể chỉ huy binh lính, cho nên hắn không thể nhân từ, thời điểm nên hy sinh người khác đổi lấy thắng lợi, bắt buộc phải hy sinh.

Nhưng đạo lý hành quân, không phải đế vương cao cao tại thượng có thể thấu hiểu.

Nguyên soái vì giành thắng lợi trong cuộc chiến tranh, vì mục đích này, nguyên soái ngay cả bản thân cũng có thể chết.

"Lăng Sương, hận ta không?" Cơ Soái chuyển dời ánh mắt đến trên người Cơ Lăng Sương.

Ngụy Quân có thể cảm nhận được, Cơ Soái đang áy náy.

Cơ gia vì Đại Càn đã làm quá đủ rồi.

Nhưng hắn vẫn muốn đưa con gái của mình đi chịu chết.

Làm cha như thế, sao không áy náy?

Cơ Lăng Sương lắc đầu, chân thật hành một quân lễ với Cơ Soái: "Ta vì phụ thân mà cảm thấy kiêu ngạo, đại ca trên trời có linh thiêng, cũng sẽ vì phụ thân mà cảm thấy kiêu ngạo. Đệ tử tướng môn, chỉ có chết vinh chứ không sống nhục."

Nghe câu trả lời của Cơ Lăng Sương, Cơ Soái ngẩng đầu.

Bởi vì chỉ có ngẩng đầu, mới có thể không cho dòng lệ ở bên trong hốc mắt chảy xuống.

Vô tình chưa hẳn là hào kiệt, ai bảo thương con không trượng phu?

Ngụy Quân nhìn cặp cha con này, cũng có chút cảm khái: "Cơ Soái, ta nhớ rõ lần trước ta đến Cơ gia, ngài có nói một câu để cho ký ức của ta hãy còn mới mẻ."

"Nói cái gì?"

"Hài tử của ngài rất nhiều, sinh hài tử rất lợi hại."

Cơ Soái: "..."

"Nhưng so với kỹ thuật sinh hài tử, thì kỹ thuật nuôi hài tử của ngài lợi hại hơn, những hài tử của ngài đều được dạy bảo rất tốt." Ngụy Quân nghiêm mặt nói: "Sau khi Cơ Soái ngài xuất ngũ, đề nghị xuất bản cuốn “Sách Nuôi Con” , nhất định sẽ kiếm được tiền."

"Phì..."

Cơ Lăng Sương không nhịn được, trực tiếp cười ra tiếng.

Tất nhiên là nàng biết Ngụy Quân đang nói giỡn, giảm bớt không khí có chút nặng nề ở trong phòng.

Cảm kích liếc mắt nhìn Ngụy Quân một cái, Cơ Lăng Sương tiếp tục nói với Cơ Soái: "Phụ thân, Cơ gia đã trở thành thần tử cao nhất, tiến không thể tiến, hưởng thụ quá nhiều vinh quang. Cho nên có những thời điểm cần phải có người đứng ra, là bổn phận ràng buộc của Cơ gia, cũng là bổn phận của Lăng Sương.

"Hơn nữa ta còn có quan hệ không tồi với Minh Châu công chúa và Triệu Vân tướng quân, cũng được coi là biểu tượng thế hệ nữ tướng kế cận ở trong triều. Phụ thân không cần đau khổ vì nữ nhi, quyền bình đẳng của phụ nữ cần lớn mạnh, nữ nhi muốn có vinh quang, tự nhiên phải đi giành lấy."

Bình Luận (0)
Comment