Một u linh lang thang ở Tây đại lục (2)
Cơ Soái không nói lời nào.
Ngụy Quân càng tăng lên sự kính trọng: "Cơ cô nương là một nhà nữ quyền chân chính, Ngụy mỗ bội phục."
Cơ Lăng Sương tò mò nhìn thoáng qua Ngụy Quân: "Ngụy đại nhân đã từng gặp qua nhà nữ quyền?"
"Gặp qua rồi, chính là cái loại tư tưởng ngu xuẩn luôn muốn đòi hỏi quyền lợi chứ không muốn chịu trách nhiệm." Ngụy Quân gật gù, nói: "Ta có một bằng hữu, phải dựa vào công chúng bình đài để tuyên bố một số ngôn luận nữ quyền ủng hộ nữ giới, tưởng tượng ra rất nhiều thể loại nữ quyền ngốc nghếch này, đừng làm theo."
Cơ Lăng Sương: "... Tóm lại là, nói ta có một bằng hữu đó là chỉ ta."
Ngụy Quân cười nhạo nói: "Cơ cô nương suy nghĩ nhiều rồi, cấp bậc của ta không có thấp như vậy, không phải gặp ai cũng xuống tay."
Ngụy Quân đang nói về kiếp trước của hắn.
Mà Ngụy Quân ở kiếp trước đều bị nữ minh tinh cướp ăn thịt Đường Tăng.
Căn bản không tới lượt những kẻ bình thường.
Cũng căn bản không cần suy nghĩ như thế nào theo đuổi nữ sinh.
Hắn toàn là bị theo đuổi.
Kiêu ngạo. jpg.
Cho nên hắn thật sự đang nói về một bằng hữu.
Ngụy Quân bổ sung nói: "Bằng hữu kia của ta nặng tới 200 cân."
Cơ Lăng Sương: "... Quả nhiên ngốc nghếch."
Ngụy Quân nổi giận: "200 cân thì làm sao? Cơ cô nương, ngươi khinh thường người mập 200 cân? Thực quá đáng, liệu quốc gia này có thể tốt lên được hay sao? Mập mạp thì đáng phải bị người ta khinh thường hay sao? Làm gì có cái đạo lý đó..."
"Dừng lại." Vẻ mặt Cơ Lăng Sương đen sạm, ngắt lời Ngụy Quân đang làm trò, "Ngụy đại nhân, ta xin lỗi ngươi, quả thật ta không nên hoài nghi ngươi, dù sao ngươi hiện tại vẫn chỉ là con gà con mới nở."
Ngụy Quân: "Thực quá đáng, gà con mới nở thì làm sao? Cơ cô nương, ngươi khinh thường gà con mới nở? Liệu quốc gia này có thể tốt lên được hay sao? Gà con mới nở thì đáng bị người ta khinh thường hay sao? Làm gì có cái đạo lý đó..."
Cơ Soái ho nhẹ một tiếng.
Hắn cũng không nghe nổi nữa.
"Tốt rồi, Ngụy đại nhân, bổn soái biết ngươi đang cố ý làm dịu đi không khí, không muốn để cho quan hệ của hai phụ tử chúng ta quá mức trầm trọng, bổn soái cực kỳ cảm kích."
Cơ Soái tìm một cái bậc thang cho Ngụy Quân.
Ngụy Quân thuận thế leo xuống.
Sau đó nói: "Cơ Soái tuệ nhãn như đuốc."
Thật ra Cơ Soái nói cũng đúng.
Vừa rồi không khí trong phòng xác thực có chút nặng nề.
Ngụy Quân không quá thích ứng cái loại không khí này.
Tuy rằng cảm động, nhưng mà nặng nề quá cũng sẽ làm cho người ta cảm thấy áp lực.
Như bây giờ, cười cười nói nói, mới là tiết tấu mà Ngụy Quân thích nhất.
"Cơ Soái, Cơ cô nương, lần này đi Tây đại lục cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội sống." Ngụy Quân nói: "Cơ cô nương yên tâm, ngươi chỉ cần đi làm công chuyện mà Cơ Soái giao cho ngươi, ta sẽ đoạn hậu cho ngươi. Nếu có cơ hội, ta sẽ cố gắng hết sức đưa ngươi trở về."
Tóm lại một câu, nguy hiểm có bản Thiên Đế đến gánh, ngươi có cơ hội thì cứ bỏ chạy.
Ngụy Quân muốn biểu đạt chính là ý tứ này.
Cơ Lăng Sương và Cơ Soái đều tin tưởng nhìn Ngụy Quân, hai người đều không có nhìn ra chút dối trá hoặc là dấu vết nói dối nào từ trên mặt Ngụy Quân.
Điều này làm cho hai người đều vô cùng cảm động.
Cơ Lăng Sương nói: "Ngụy đại nhân, hẳn là ta bảo hộ cho ngươi mới đúng."
Ngụy Quân khoát tay áo, nói: "Ngươi cứ coi như ta là chủ nghĩa đại nam tử đi, ta sẽ không bao giờ để cho một nữ nhân đi hy sinh bản thân để bảo hộ ta. Hơn nữa đại ca ngươi ra chiến trường cùng với ta mà chết, sự tình đồng dạng, phát sinh một lần là đủ rồi."
Hắn không sợ chết, cho nên có chuyện gì cũng không sao cả.
Những người khác không có sự tự tin như hắn
Ngụy Quân nói rõ ràng trước với Cơ Lăng Sương, miễn cho đến lúc đó nữ nhân này lại diễn trò cải lương nhảm nhí với hắn, ví dụ như "Ngươi đi mau" "Không, ngươi đi" "Chúng ta lưu lại cùng chết"
Vậy thì quá nhảm nhí.
Ngụy Quân muốn ói.
Cũng may Cơ Lăng Sương chưa đạt tới cái tình trạng đó.
Nàng vốn không nói nhiều, bị mọi người xem là "băng mỹ nhân", cho nên nói quá nhiều lời thừa thãi cũng không phù hợp với tính cách của nàng.
Cơ Lăng Sương chỉ liếc mắt nhìn thật sâu Ngụy Quân, sau đó nói với Cơ Soái: "Phụ thân, lần này ta đến Tây đại lục, phải làm những gì?"
"Rất nhiều, Ngụy đại nhân là nhân vật tiêu biểu." Cơ Soái nói rất trực tiếp: "Có Ngụy đại nhân ở đó, chính là yểm hộ tốt nhất đối với các ngươi."
Ngụy Quân cũng không hề cảm thấy xấu hổ, mà hài lòng gật đầu nói: "Yên tâm, ta sẽ yểm hộ bọn họ thật tốt, khẳng định chết trước bọn họ."
Cái này tuyệt đối là bản Thiên Đế nói thật lòng.
Trong lòng Cơ Soái cảm động, nhưng không biểu hiện trên sắc mặt, tiếp tục nói: "Về phần Hoàng thất, trừ phi là Minh Châu công chúa đi cùng với ngươi, nếu không thì trên nhiệm vụ cũng không liên quan đến ngươi nhiều lắm. Để cho người không quen quân vụ đến khoa tay múa chân, ngược lại không bằng ngươi tự mình hành động."
Cơ Lăng Sương gật đầu nói: "Phụ soái anh minh, hoàng thất hẳn là sẽ không để cho Minh Châu công chúa đi làm vật hi sinh, Hoàng đế không đáp ứng, rất nhiều đại thần nữ giới cũng sẽ không đáp ứng."
Cơ Soái thừa nhận việc này.
Ngụy Quân cảm khái nói: "Thiển cận, cái nhìn thiển cận. Đều là phụ mẫu sinh thành dưỡng dục, làm gì có chuyện người này cao quý hơn so với người khác?"
Cơ Lăng Sương lắc đầu nói: "Ngụy đại nhân có cái nhìn của Thánh nhân, cảnh giới so với người bình thường cao hơn nhiều lắm, Lăng Sương bội phục. Nhưng mà trong cảm nhận của người thường, càng vàng lá ngọc khẳng định là có giá trị hơn so với người bình thường, mà Minh Châu công chúa là huyết mạch tiên đế, lại là hy vọng trong mắt của rất nhiều nữ giới. Người khác có thể gặp chuyện không may, nàng không thể."
"Cơ cô nương cũng cho rằng như thế?" Ngụy Quân thuận miệng hỏi một câu.
Cơ Lăng Sương liếc mắt nhìn Ngụy Quân một cái, thanh âm bỗng nhiên biến hóa có chút nhu hòa: "Trước khi quen biết Ngụy đại nhân, ta đúng là nghĩ như vậy."
Sau khi gặp Ngụy Quân, xem một số văn chương của Ngụy Quân, Cơ Lăng Sương mới hiểu được lời nói vừa rồi của Ngụy Quân:
Thiển cận, cái nhìn thiển cận.
Mục tiêu phấn đấu trước kia của mình còn quá thiển cận.
Ngụy Quân vui mừng gật gật đầu.
Không tồi, bản Thiên Đế lại cứu vớt một con sơn dương lạc lối.
"Tốt rồi, trở lại chuyện chính." Cơ Soái ngắt lời Ngụy Quân và Cơ Lăng Sương, phân tích nói: "Dựa theo những gì ta suy đoán, bệ hạ hẳn là sẽ phái ra Đại Hoàng tử hoặc là tứ hoàng tử đi sứ Tây đại lục. Sở dĩ Đại Hoàng tử bị phái đi không phải vì giúp bệ hạ, mà là bị bệ hạ kiêng kị. Mà tứ hoàng tử thì chí lớn nhưng tài mọn, năng lực quá kém, dù cho có tiêu tùng ở Tây đại lục, thì bệ hạ cũng sẽ không đau lòng."