Một u linh lang thang ở Tây đại lục (3)
Cơ Lăng Sương ngẫm nghĩ, nói: "Nếu so sánh khả năng chọn Đại Hoàng tử và tứ hoàng tử, thì có thể là tứ hoàng tử."
Ngụy Quân có chút kỳ quái, hỏi: "Vì cái gì là tứ hoàng tử? Tứ hoàng tử không phải là ngu xuẩn có tiếng sao?"
Đương nhiên, là ngu xuẩn trong mắt thế nhân, tri âm trong mắt Ngụy Quân.
Đại Càn nhiều người thông minh như vậy, tất cả đều muốn bảo hộ hắn.
Chỉ có tứ hoàng tử là muốn giết Ngụy Quân.
Cái này không phải tri âm, thì cái gì mới gọi là tri âm?
Cơ Lăng Sương thản nhiên nói: "Nguyên nhân vì tứ hoàng tử là kẻ ngu xuẩn, cho nên nếu hắn đến Tây đại lục mà không chịu phối hợp, tìm một cơ hội tiện tay giết chết hắn cũng sẽ không có người để ý. Nhưng mà Đại Hoàng tử thì khác, muốn đối phó hắn sẽ không dễ dàng như vậy."
Ngụy Quân trực tiếp khen hay.
"Cơ Soái, ngài dạy dỗ con cái thật là giỏi." Ngụy Quân cảm khái nói.
Tướng quân nuôi một nữ nhi, tùy tùy tiện tiện là mở miệng đòi giết chết hoàng tử.
Trách chi ai cũng hoài nghi Cơ gia muốn tạo phản?
Cơ Soái chẳng để ý tới, ngược lại lơ đễnh, bình tĩnh nói: "Nhân phẩm của Ngụy Quân ngươi tự nhiên là tin được, cho nên mới kết giao với ngươi, không cần giấu giấu diếm diếm. Đối với những người ngoài, tất nhiên Lăng Sương sẽ không phát biểu suy nghĩ trong lòng thẳng thắn như vậy."
Cơ Lăng Sương gật gật đầu.
Đối với loại người nào thì cái gì nên nói mới nói.
Đây là tố chất tất yếu của sự thành công.
Ngụy Quân đương nhiên là người có thể tín nhiệm tuyệt đối, toàn thế giới đều công nhận hắn là hảo nam nhân có thể phó thác thê tử.
Đối với kẻ chính nhân quân tử thế này, tự nhiên sẽ lấy thành tín ra để đối đãi cho thật tốt.
Ngụy Quân còn biết nói gì hơn?
Hắn chỉ có thể bi ai vì tri âm của mình.
Cũng may đã biết chuyến đi Tây đại lục vốn cũng rất nguy hiểm, cho dù không có tứ hoàng tử, hắn cũng có khả năng chết ở Tây đại lục.
Hơn nữa theo như mọi người nói, tứ hoàng tử rất có thể đi theo, nói không chừng tứ hoàng tử còn có thể hố hắn một chiêu.
Vậy thì quá khéo rồi.
Từ xưa đến nay chính là tri âm khó gặp, Ngụy Quân chờ mong tri âm tứ hoàng tử này có thể gây cho mình một sự ngạc nhiên lẫn vui mừng thật lớn.
Mà Cơ Soái đã tiếp tục dặn dò mệnh lệnh của mình với Cơ Lăng Sương: "Biết người biết ta, mới có thể bách chiến bách thắng. So sánh sự hiểu biết của Tây đại lục đối với chúng ta, Đại Càn chúng ta đối với Tây đại lục còn hiểu biết chưa đủ nhiều. Lăng sương, sau khi ngươi đi Tây đại lục, phải hết sức sưu tập mọi tình báo có thể thấy được của Tây đại lục, không chỉ có tình huống quân đội, bao gồm cả thể chế quốc gia, mâu thuẫn nội bộ của bọn họ, vân vân...
Chiến tranh là sự tiếp nối của chính trị, Đại Càn hiện tại loạn trong giặc ngoài, nhưng mà Tây đại lục quyết tâm cải cách, mâu thuẫn bên trong tuyệt đối sẽ không ít hơn Đại Càn.
Quyết định cuối cùng của trận chiến tranh này cũng không phải là phân thắng bại giao phong trên chiến trường, mà là đấu sức trên phương diện chính trị.
"Nếu không thể tránh khỏi chiến tranh, chúng ta phải tính toán vấn đề từ toàn cục."
Cơ Lăng Sương nghiêm túc lĩnh mệnh.
Ngụy Quân lại tiếp tục nảy sinh cái nhìn mới của mình đối với Cơ Soái.
Cơ Soái là một quân nhân không thuần túy.
Nhưng không thể nghi ngờ, hắn là một thống soái đủ tư cách.
Từ trên người hắn, có thể nhìn thấy sự khác biệt giữa nguyên soái và tướng quân.
Cơ Soái suy xét vấn đề, đã không chỉ tập trung vào lợi ích và mất mát trên chiến trường.
Từ chủ động bán sơ hở cho liên minh người tu chân, yêu đình và cả Tây đại lục, đến sưu tập mâu thuẫn nội bộ của Tây đại lục, Cơ Soái dùng binh, ánh mắt luôn bao quát toàn cục.
Chủ soái dạng này khi đánh trận rất khó bách chiến bách thắng, nhưng mà một khi thành công, có thể giải quyết vấn đề đủ nhọc một lần sướng cả đời, dạng chủ soái trên tuyệt đối viễn siêu dạng tướng tài bách chiến bách thắng.
"Đại Càn có Cơ Soái, là hạnh phúc của Đại Càn." Ngụy Quân thiệt tình nói.
Cơ Soái chỉ hơi gật đầu với Ngụy Quân, sau đó tiếp tục nói với Cơ Lăng Sương: " Phương diện pháp khí không gian, ta sẽ yêu cầu phía bệ hạ. Về vấn đề truyền tống trận vượt biển, trước kia ngươi đã có nghiên cứu, sắp tới ta cũng sẽ mời đại sư đến chỉ điểm ngươi. Lăng sương, lần này nhiệm vụ của ngươi rất nặng, phải làm rất nhiều việc. Đến cuối cùng, ngươi còn phải làm một cái mục tiêu, chỉ ra phương hướng cho quân đội chúng ta đổ bộ."
"Ta có thể làm mục tiêu." Ngụy Quân chủ động nói.
Cơ Soái lắc đầu nói: "Hai người các ngươi đều có nguy hiểm rất lớn, không cần phải tranh giành nhau tìm chết, đại khái là sẽ chết cùng một chỗ."
Hắn đã thôi diễn rất nhiều lần.
Ngụy Quân phải đối mặt với nguy hiểm căn bản không nhỏ hơn so với Cơ Lăng Sương, hắn không nghĩ rằng Ngụy Quân có thể đến giúp được Cơ Lăng Sương.
Cho dù có thể đến giúp, hắn cũng sẽ không sắp xếp cho Ngụy Quân đi làm như vậy.
Mệnh của nữ nhi hắn là mệnh, mệnh của Ngụy Quân không phải là mệnh hay sao?
Tất nhiên hắn hy vọng Cơ Lăng Sương còn sống.
Nhưng mà điều này không có nghĩa là lấy tính mạng Ngụy Quân ra trả giá.
Người Cơ gia đều có kiêu ngạo của người Cơ gia.
Ngụy Quân thấy Cơ Soái và Cơ Lăng Vân đều là người dạng này, vốn không thích nói lời thừa.
"Vậy đi, chúng ta vừa đi vừa tính."
"Tốt, Ngụy đại nhân, ngươi có thể bắt tay vào việc công bố chân tướng. Về Lăng Sương bên này, ta còn muốn giúp nó làm một ít sắp xếp. Còn có hoàng thất bên kia, đồng dạng cần hoàng thất phối hợp. Chỉnh thể mà nói, bổn soái cần thời gian khoảng trên dưới bảy ngày, mới có thể sắp xếp thỏa đáng tất cả." Cơ Soái nói.
Ngụy Quân nghĩ ngợi, rồi dứt khoát đồng ý: "Bảy ngày, với ta mà nói thời gian cũng đủ dùng, Cơ Soái ngươi tận lực chuẩn bị đi, bảy ngày sau xuất phát."
"Vất vả Ngụy đại nhân."
"Cơ Soái cũng vất vả."
Ngụy Quân và Cơ Soái tỏ lòng thành kính với nhau, sau đó liền rời khỏi Cơ gia.
Nếu Cơ Soái có kế hoạch tác chiến rõ ràng, hắn tự nhiên phải phối hợp.
Trong hoàn cảnh thời chiến, kiêng kị nhất chính là nội bộ bất ổn, mọi người không đồng lòng.
Ngụy Quân tin tưởng Cơ Soái, cho nên hắn chỉ có thể nói một tiếng thật có lỗi với Ảnh Tử.
Vốn là muốn giữ bí mật cho tiên đế, nhưng Cơ Soái yêu cầu công khai, hơn nữa đây là một điểm mấu chốt trong kế hoạch của Cơ Soái, vậy chỉ có thể đứng bên Cơ Soái.
Về phần phản ứng của Ảnh Tử...
Ngụy Quân cười khẽ.
Nếu khi Ảnh Tử trở về muốn giết hắn, vậy không còn gì tốt hơn.