Ngụy Quân: Tiện tay giết thần (3)
"Ngươi nếu biết ta, nghe nói qua chuyện của ta, vậy nên biết, quả thật ta chọc rất nhiều phiền toái, nhưng chưa bao giờ đem phiền toái gây ra cho bất luận kẻ nào. Những phiền toái mà ta đã chọc ra, ta sẽ tự mình ra tay giải quyết toàn bộ." Ngụy Quân trầm giọng nói.
Tuy Ngụy Quân xác định sau khi mình chết, tất cả những phiền toái sẽ không còn là phiền toái, cho nên mặc dù liên lụy đến người khác, cũng không phải là đại sự gì, khẳng định còn có cơ hội vãn hồi.
Nhưng Ngụy Quân y như cũ, không có lựa chọn liên lụy đến người khác.
Người làm chuyện lớn, tất nhiên đều sở hữu lòng kiên trì.
Mặc dù điểm mấu chốt Đạo Tổ nhìn như không nắm chắc, hắn vẫn kiên trì phải sống sót, vĩnh viễn sống sót, sau đó trở nên mạnh mẽ, bất kể trả giá nào cũng phải trở nên mạnh mẽ.
Mà Thiên Đế kiên trì là trật tự, quy tắc, điểm mấu chốt.
Hắn sẽ không vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, bởi vì hắn nếu làm như vậy, đơn giản chính là Đạo Tổ thứ hai.
Không bao giờ có cơ hội siêu việt Đạo Tổ nữa.
Hơn nữa đại trượng phu có cái nên làm, có cái không nên làm.
Bởi vì chuyện của mình mà làm liên lụy đến người khác, liên lụy tính mạng người khác, thậm chí làm cho chia lìa vợ con người ta, cửa nát nhà tan, Ngụy Quân không muốn như vậy.
Chưa từng thay đổi.
Nghe Ngụy Quân nói như vậy, Ma Quân cẩn thận nhớ lại một chút, phát hiện là quả nhiên như thế.
Tuy Ngụy Quân mắng Hoàng đế, đấu tiên môn, kẻ thù khắp thiên hạ.
Nhưng chưa từng có ai bị trả thù vì Ngụy Quân.
Tương phản, trong suốt quá trình ấy, Ngụy Quân ngược lại đã giúp rất nhiều người.
Cho tới bây Ngụy Quân cũng chưa từng là kẻ gây ra phiền toái, hắn tạo thành chuyện cho những người bên cạnh mình, thủy chung là vận may, mà không phải là điều xấu.
Điều này rất khác so với rất nhiều đứa con của vận may trước đây.
Những đứa con của vận may trước đây, toàn mang điều xấu chuyển cho người khác, mang tất cả vận may đều lưu lại cho mình.
Vị thần chiến tranh hiển nhiên cũng nghĩ tới chuyện này.
Cho nên ánh mắt hắn nhìn về phía Ngụy Quân có phần thiện cảm hơn.
"Ngươi lại có thể cho rằng đây là chuyện tốt, Ngụy Quân, cái này chỉ có thể nói rằng ngươi không phải là đứa con của vận may.
Nhìn chung những đứa con của vận may đời trước, ai cũng đều là từ trong núi thây biển máu đi ra.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô, muốn hướng lên trên, không đạp lên xác chết của những kẻ khác thì sao có thể?
"Ngụy Quân, ngươi còn quá trẻ tuổi."
Vị thần chiến tranh cũng không ngại để cho Ngụy Quân thấy rõ một chút chân tướng thế giới.
Việc này, chỉ cần che giấu tín đồ là được.
Trước tiên hắn đã sớm sắp xếp tốt rồi, chuyện tình nơi này khẳng định sẽ không để cho tín đồ phát hiện.
Cho nên hắn không cố kỵ gì cả.
"Có lẽ trước kia ngươi ngươi chưa làm liên lụy đến những người khác vì hành vi của mình, bởi vì những kẻ địch trước kia mà ngươi đắc tội còn chưa đủ mạnh.
Ngụy Quân, ngươi đối với thực lực chân thần hoàn toàn không biết gì cả.
Ngươi có thể ngăn cản đối thủ khác, nhưng mà ở trước mặt bản thần, ngươi căn bản không có cơ hội phản kháng.
Ngươi đã chuẩn bị cho tốt để nghênh đón cái chết của mình hay chưa?
"Ngươi có thể yên tâm, bản thần rất nhanh sẽ đưa những người khác đi xuống dưới cùng ngươi."
Vị thần chiến tranh chuẩn bị động thủ.
Lông mèo của Ma Quân bắt đầu dựng đứng hết lên, tính cảnh giác của hắn đã được nâng lên cao nhất.
Dưới tình huống bình thường, chỉ là một vị thần chiến tranh, căn bản không nằm trong mắt hắn.
Nhưng mà trước khác nay khác.
Nơi này dù sao cũng là Tây đại lục.
Là địa bàn của vị thần chiến tranh.
Vị thần chiến tranh đang ở chỗ địa lợi.
Hơn nữa thương tích của Ma Quân cũng chưa khỏi hẳn, không phát huy được toàn bộ thực lực bản thân.
Nếu như phải liều mạng, thật ra Ma Quân cũng tin tưởng nhất định có thể giết chết vị thần chiến tranh.
Nhưng mà Tây đại lục tuyệt đối không chỉ có một vị thần chiến tranh.
Sau khi giết vị thần chiến tranh, bọn họ sẽ gặp phải nguy hiểm lớn hơn nữa.
Cho nên giờ phút này Ma Quân rất rối rắm.
Hắn xác nhận duy nhất một điều là, không thể để cho Ngụy Quân gặp chuyện không may.
Về phần Ngụy Quân nói hắn có thể thu phục vị thần chiến tranh, Ma Quân thật không biết tại sao Ngụy Quân có thể chắc chắn như vậy.
Nhưng mà rất nhanh, hắn sẽ biết.
Mặc dù hắn chẳng hiểu gì cả.
Không chỉ một mình hắn không hiểu.
Lúc này phàm là người đang chú ý trận chiến đấu này, tất cả đều ngẩn ngơ.
Bọn họ hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Đến ngay cả đương sự là vị thần chiến tranh, cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Hắn chỉ thấy Ngụy Quân chân thành vái hắn một cái.
Vị thần chiến tranh thấy Ngụy Quân cúi đầu xin lỗi với hắn, khóe miệng nhếch lên tươi cười châm chọc.
Hắn nghĩ rằng Ngụy Quân đã nhận thua.
Nhưng ngay tại thời khắc này, vị thần chiến tranh phát hiện mình không thể cử động.
Hơn nữa bên tai hắn nghe được âm thanh vỡ vụn.
Lòng vị thần chiến tranh đột nhiên trầm xuống.
Cái âm thanh vỡ vụn này, đến từ chính thân thể hắn.
Giờ này khắc này, thân thể hắn đang ở bên bờ vực sụp đổ.
Không hề có dấu hiệu báo trước.
Vị thần chiến tranh thậm chí cũng không biết đã xảy ra sự tình gì.
Nhưng mà, tại trong nháy mắt như vậy, đại nạn buông xuống.
Vị thần chiến tranh sợ hãi nhìn về phía Ngụy Quân, khó hiểu nói: "Ngươi... ngươi đến cùng làm..."
Vấn đề này, đến cùng vị thần chiến tranh không hỏi được.
Bởi vì lúc này thân thể hắn đã phiêu tán theo chiều gió.
Ngay sau đó.
Một ngôi sao băng bay xẹt qua bầu trời.
Chiếu vào rất nhiều ánh mắt của người có tâm.
Sao rơi.
Một vị thần đã chết.
Cùng lúc đó, tất cả pho tượng của vị thần chiến tranh ở các nơi trên Tây đại lục đều tự động vỡ vụn.
Vị thần chiến tranh, hoàn toàn xoá tên khỏi Tây đại lục!
Hơn nữa chết không nhắm mắt.
Ma Quân cũng là một thành viên của đám đông chết lặng.
Hắn ngây ngốc nhìn Ngụy Quân, mê man nói: "Đã xảy ra sự tình gì? Ngươi làm như thế nào?"
Ngụy Quân cười cười.
Bản Thiên Đế cũng không muốn trâu bò như vậy.
Ai có thể khiến cho vị thần chiến tranh phải mang đầu mình ra tặng đây.
Thực lực Ngụy Quân đương nhiên còn chưa có mạnh đến mức có thể đồ thần.
Nhưng mà Thiên Đế muốn giết tiểu thần, rất đơn giản...
Căn bản không cần dùng đến thực lực.
Vừa rồi Ngụy Quân chỉ vái mấy cái với vị thần chiến tranh.
Thiệt tình thực lòng cúi đầu.
Vì thế vị thần chiến tranh liền không chịu nổi.
Dù sao thì hắn có đức gì, mà có tư cách nhận một vái của Thiên Đế?
Chiêu này của Ngụy Quân, chính là hạ mình để đả kích.
Sau khi Thiên Đế định đỉnh, giảng vương đạo cho các tầng trời, thi hành ân uy cho vạn giới, sinh linh hưởng ơn huệ của Thiên Đế đếm không hết.