Ngụy Quân: Tiện tay giết thần (2)
Nhưng hắn quyết định cho Ngụy Quân một cơ hội làm màu thành công.
"Vị thần chiến tranh là vị thần của tây phương, thuộc trận doanh những kẻ thua cuộc ở trên trời, bị một số thần tiên đuổi chạy từ trên trời xuống nhân gian.
Năm đó, cuộc chiến tranh vệ quốc bùng nổ, Tây đại lục xâm phạm, ta đoán rằng, chỉ là đoán nha, hẳn là không thoát được quan hệ với kẻ này.
"Chỉ có bùng nổ chiến tranh, vị thần chiến tranh mới có thể cuồn cuộn không ngừng hấp thu lực lượng."
Nghe được Ma Quân nói như vậy, ánh mắt Ngụy Quân rốt cuộc chuyển dời đến trên người vị thần chiến tranh.
Vị thần chiến tranh có thân cao ít nhất ba thước, uy nghiêm vô cùng, ở trên cao nhìn xuống Ngụy Quân và Ma Quân.
Nhưng mà thời khắc này, ánh mắt Ngụy Quân đánh giá vị thần chiến tranh, rõ ràng cũng là mang theo cái nhìn từ trên cao nhìn xuống.
Thật giống như, vị thần chiến tranh đang ở thế hạ phong tuyệt đối vậy.
Trên thực tế, Ngụy Quân cũng thực sự cho rằng như vậy.
"Cuộc chiến tranh vệ quốc bùng nổ năm xưa, có liên hệ gì với ngươi không?" Ngụy Quân mở miệng dò hỏi.
Vị thần chiến tranh liếc mắt nhìn Ngụy Quân một cái, ánh mắt nghi hoặc mà lạnh lùng: "Phàm nhân mà cũng dám dò hỏi thần ý, quả thực không biết sống chết."
Ngụy Quân khóe miệng nhếch lên, thản nhiên nói: "Hôm nay ta đã giết không ít tín đồ của ngươi."
Tướng quân chủ trì pháo đài chiến tranh từng nói, hắn chính là tín đồ trung thành nhất của vị thần chiến tranh.
Sau đó Ngụy Quân không chút do dự đá một cước vỡ đầu đối phương.
Nếu không vì vậy, vị thần chiến tranh cũng sẽ không giáng lâm.
Trong trận chiến bên pháo đài, khi phe Đại Càn ra tay cũng đã bắt đầu đồng thời phong tỏa không gian, tận dụng khả năng lớn nhất không cho tin tức truyền ra.
Để cho bọn họ dư thời gian rời đi.
Hơn nữa quân đội Tây đại lục cũng chủ quan, cho rằng tám mươi vạn đấu với sáu mươi vạn, ưu thế ở bọn họ.
Cho nên thời điểm ban đầu hoàn toàn có thể cầu viện, bọn họ lựa chọn buông tha cơ hội đó.
Về sau cho dù bọn họ muốn cầu viện, nhưng mà Đại Càn đã không cho bọn họ cơ hội đó.
Là Ngụy Quân trực tiếp giết chết tín đồ thành kính của vị thần chiến tranh, mới khiêu khích ánh mắt vị thần chiến tranh để ý tới nơi đây.
Nghe được Ngụy Quân nói như vậy, trên người vị thần chiến tranh bắt đầu xuất hiện sát khí.
"Thì ra là ngươi đã xuống tay với tín đồ của bản thần, ngươi đáng chết."
"Đừng có to mồm nữa, nói cho ta biết, đến cùng thì ngươi có liên quan gì với chuyện chiến tranh vệ quốc phát sinh hay không?" Ngụy Quân không kiên nhẫn hỏi.
Vị thần chiến tranh nhìn thấy bộ dáng kiêu ngạo của Ngụy Quân, ngược lại buông lỏng trong lòng.
Phần lớn cường giả chân chính thường khiêm tốn.
Ngược lại càng là kẻ vô tri, lại càng cuồng vọng.
Về Ngụy Quân, hắn cũng không phải là hoàn toàn không biết gì cả.
"Ngươi là Ngụy Quân? Người phụ trách viết sách soạn sử cho cuộc chiến tranh vệ quốc ở bên Càn quốc?" Vị thần chiến tranh hỏi.
Ngụy Quân ngẩn ra, có chút kinh ngạc: "Loại tiểu thần như ngươi mà cũng biết ta cơ à?"
Ngụy Quân ngụ ý là, biết sự tồn tại của ta, là may mắn của loại tiểu thần như ngươi.
Đối với sự càn rỡ của Ngụy Quân, vị thần chiến tranh phẫn nộ có thừa, cũng thêm ba phần thương hại.
"Thì ra là ngươi, ngươi làm sự tình này, cũng đáng giá để bản thần tôn trọng. Đáng tiếc, châu chấu đá xe, không biết lượng sức. Ngươi nói không sai, cuộc chiến tranh vệ quốc bùng nổ năm đó, bản thần chính là người đầu tiên khởi xướng. Bản thần còn muốn cảm tạ các ngươi, nếu không có các ngươi, người trước ngã xuống, người sau tiến lên tham chiến, bản thần cũng sẽ không có thực lực hiện tại." Vị thần chiến tranh thản nhiên nói.
Ánh mắt Ngụy Quân nhìn về phía vị thần chiến tranh hoàn toàn là ánh mắt đang nhìn người chết.
"Tốt lắm, một khi đã như vậy, ngươi có thể chết đi được rồi."
Vị thần chiến tranh cười to: "Xuất kỳ bất ý, xuất quỷ nhập thần, người Càn quốc các ngươi dụng binh xác thực có chỗ độc đáo, ban đầu ngay cả bản thần cũng bị che giấu.
Đáng tiếc, Ngụy Quân ngươi chung quy vẫn quá mức xúc động. Tùy tiện khai chiến, không chỉ có đem tính mạng của ngươi dâng lên, cũng sẽ liên lụy quân đội Càn quốc này.
Các ngươi đều sẽ hóa thành chất dinh dưỡng cho bản thần, ở trong thần quốc của bản thần sám hối vạn vạn năm.
"Ngụy Quân, ngươi phải nhớ kỹ, những người Đại Càn này, bọn họ đều là vì ngươi mà chết."
Xác định là Ngụy Quân, vị thần chiến tranh đã hoàn toàn yên tâm.
Ngụy Quân chưa bao giờ lấy chiến lực làm sở trường từ trước tới nay.
Hơn nữa Ngụy Quân cũng chưa bao giờ đùa bỡn âm mưu như bậc kiêu hùng từ trước tới nay.
Mặc dù Ngụy Quân ít nổi tiếng ở Tây đại lục hơn ở Đại Càn, nhưng mà Ngụy Quân ở Tây đại lục cũng là một danh nhân có tiếng tăm không lớn không nhỏ.
Có những nhân sĩ tri thức chân chính ở Tây đại lục, đều nghiên cứu qua cuộc đời và phong cách hành sự của Ngụy Quân.
Bọn họ đều đưa ra kết luận cơ bản giống nhau:
Ngụy Quân, chân quân tử, Thánh nhân tại thế.
Không có tâm cơ gian xảo, không am hiểu âm mưu quỷ kế, vũ khí lớn nhất của hắn là nhân phẩm cao thượng của bản thân, thực dễ dàng khiến cho người khác tôn trọng.
Đối phó với người như vậy, cũng không khó khăn.
Tối thiểu là vị thần chiến tranh xem ra cũng không khó khăn.
Đến cùng vẫn còn quá trẻ tuổi.
Nghĩ rằng tà bất thắng chính, gặp chuyện bất bình chẳng tha, hoàn toàn không biết cân nhắc rồi sau đó mới hành động.
Xúc động làm việc, hại không ít người, cũng hại cả mình.
Nhưng Ngụy Quân như vậy mới là Ngụy Quân tốt.
Vị thần chiến tranh cũng không chuẩn bị buông tha Ngụy Quân.
Nếu bên Đại Càn lựa chọn chủ động khai chiến, nhưng lại tặng một phần đại lễ như vậy cho hắn, đương nhiên hắn cũng muốn hoàn lễ.
Ngụy Quân chỉ là phần hoàn lễ thứ nhất.
Sau khi giết chết Ngụy Quân, nhóm người Cơ Lăng Sương cũng sẽ rơi vào tầm ngắm của hắn.
Hắn cũng sẽ không bỏ qua.
Nhìn vị thần chiến tranh với tư thái của kẻ chiến thắng, Ngụy Quân trực tiếp cười nhạo nói: "Loại tiểu thần như ngươi nếu biết ta, vậy cũng đã nghiên cứu qua sự tích cuộc đời của ta rồi."
"Vậy thì sao?" Vị thần chiến tranh hỏi.
Không phải là hắn lãng phí thời gian, mà là cảm giác con kiến giãy dụa đặc biệt thú vị.
Hắn cũng không cho rằng Ngụy Quân có thể làm ra được hành động nghịch thiên gì.
Nhưng mà trong cuộc sống lâu dài của chân thần, ngạc nhiên lẫn vui mừng cùng bất ngờ đã càng ngày càng ít.
Thật ra hắn muốn nhìn một chút, con kiến có thể giãy dụa đến cái tình trạng gì.
Mà Ngụy Quân cũng xác thực cho hắn một sự ngạc nhiên.