Ngụy Quân: Tiện tay giết thần (1)
Đại Hoàng tử: "..."
Hắn rất muốn nói, các ngươi không cần lo lắng, ta đã mang hậu thủ mà Hồ Vương chuẩn bị giao cho Ngụy Quân rồi.
Ngụy Quân căn bản sẽ không gặp chuyện không may.
Nhưng hắn ngẫm nghĩ, vẫn nhịn lại.
Lại nói, hậu thủ của Hồ Vương có thể đối phó chân thần hay không?
Đại Hoàng tử cũng không thể xác định.
Duy nhất có thể xác định, là Ngụy Quân.
Nhìn khoảng cách của thần uy càng ngày càng gần chỗ mình, Ngụy Quân khẽ thở dài một hơi, nói với Ma Quân trong lòng: "Vốn muốn lấy một cái thân phận gà què ở chung với các ngươi, nhưng mà hiện tại xem ra, thực lực không cho phép ta điệu thấp. Không biết nói gì đây, lần này lại phải chơi trò chơi giết thần rồi."
Ma Quân: "... Sao mà ngươi còn trâu bò hơn cả ta vậy?"
Ngụy Quân: "Bởi vì ta thật sự trâu bò hơn so với ngươi."
Ma Quân hừ một tiếng: "Ta có, ngươi có sao?"
Ngụy Quân: "... ? ? ?"
Thời điểm Ngụy Quân ngây người, vị thần chiến tranh —— đã đến.
Đối với sự giáng lâm của vị thần chiến tranh, Ngụy Quân không có chút hứng thú, cũng không có biểu hiện tôn trọng.
Đối với hắn mà nói, đây chẳng qua là một gã tiểu thần sắp chết.
Vẫn là câu nói vừa rồi của Ma Quân tạo ra rung động lớn hơn cho Ngụy Quân.
"Chuyện gì xảy ra? Con mèo nhỏ, ngươi đã chọn giới tính của mình sao?" Ngụy Quân khiếp sợ hỏi.
Ma Quân có thể lựa chọn giới tính của mình.
Mấy năm nay trong quá khứ, Ma Quân vẫn luôn vô tính, bởi vì hắn vẫn không có quyết định lựa chọn.
Phải đợi hắn gặp được đối tượng mình thích, hắn mới có thể quyết định tự mình lựa chọn.
Ngụy Quân biết quy tắc này.
Nhưng mà hắn cũng mới biết, Ma Quân đã muốn quyết định lựa chọn.
Thậm chí Ngụy Quân còn theo bản năng lấy tay thọc vào trong cơ thể Ma Quân, muốn tìm tòi cho ra nhẽ.
Ma Quân phẫn nộ đập mạnh lên đầu hắn một cái.
"Ngươi muốn chết." Mặt mèo Ma Quân bị Ngụy Quân chọc giận đỏ bừng.
Đây là hồng quả quả quấy nhiễu tình dục nha.
Ngụy Quân vẫn mười phần khiếp sợ như cũ.
"Ngươi thật đúng là biến thành một con mèo mẹ." Ngụy Quân lẩm bẩm nói.
Ma Quân: "..."
Ma Quân nổi giận dùng sức đập bùm bụp lên đầu Ngụy Quân.
Vứt vị thần chiến tranh đang ngây ngốc sang một bên.
Chân thần đến nơi, không có người cúng bái còn chưa tính.
Thế mà còn có thể bị ngó lơ?
Điều này có hơi thái quá không?
Vị thần chiến tranh nghiêm trọng hoài nghi Ngụy Quân và Ma Quân đang chơi trò tâm lý chiến với mình.
"Đủ rồi."
Thanh âm vị thần chiến tranh ùng oàng rung động, bầu trời lập tức nổi lên sấm sét.
Chân thần giận dữ, thiên địa biến sắc.
Nhưng Ngụy Quân và Ma Quân cũng không có biến sắc.
Thay vào đó, cả hai đều phớt lờ vị thần chiến tranh.
Đối với Ma Quân mà nói, một gã chân thần xác thực không có gì to tát lắm.
Hắn đã từng giết nhiều rồi.
Ngay cả hiện tại không đạt tới trạng thái đỉnh phong, nhưng mà hắn cũng không cho rằng mình sẽ có nguy hiểm khi đối mặt với chân thần.
Cùng lắm là Ngụy Quân nguy hiểm một chút.
Nhưng Ngụy Quân càng thêm bình tĩnh hơn so với Ma Quân.
Ma Quân còn có ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách.
Nhưng mà ở trong mắt Ngụy Quân, cái gọi là vị thần chiến tranh cũng chỉ là một người chết.
Ồ, không đúng, là "Tử thần".
Sau khi so sánh, Ma Quân hiển nhiên đáng giá để hắn chú ý hơn.
Cho nên Ngụy Quân hoàn toàn không có ý tứ trao đổi với vị thần chiến tranh, chỉ là túm Ma Quân ở trên đầu xuống dưới, một lần nữa ôm vào trong ngực, sau đó chân thành dạy bảo: "Con mèo nhỏ, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là miêu yêu, không phải trâu, ngươi vẫn chưa có cái bộ phận đó."
Cho nên không thể nói ngưu bức.
Ma Quân nháy mắt liền phản ứng lại.
Chọc giận cả người phát run.
"Ngụy Quân, ngươi... ngươi..."
Đây là trọng điểm sao?
Trọng điểm chẳng lẽ không phải bản miêu lựa chọn giới tính vì ngươi?
Càng giận hơn so với Ma Quân là vị thần chiến tranh
Hắn lại một lần nữa bị cả hai làm ngơ.
"Bản thần nói... Đủ rồi."
Vị thần chiến tranh miệng ngâm luật trời, nói là làm ngay: "Ngươi dám phỉ báng tôn nghiêm chân thần, đáng bị trời phạt."
Rẹt rẹt.
Một tia sét từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng đến chỗ Ngụy Quân.
Một kích tiện tay hủy thiên diệt địa như vậy, để cho rất nhiều người chú ý nơi này phát lạnh trong lòng.
Trên biển.
Sắc mặt Cơ Lăng Sương tái nhợt.
"Đây là oai chân thần?"
Sắc mặt Đại Hoàng tử cũng thay đổi.
Hắn vốn nghĩ đến bằng vào hậu thủ của Hồ Vương cho Ngụy Quân, muốn bảo trụ tính mạng Ngụy Quân khẳng định sẽ không có vấn đề gì lớn.
Nhưng mà hiện tại xem ra, vấn đề rất lớn.
Thực lực chân thần, vượt qua tưởng tượng của hắn.
Nhưng mà ngay sau đó, tất cả những chuyện đã phát sinh trên bờ biển, lại khiến cho càng nhiều người phải há hốc miệng.
Ngụy Quân sắp bị trời diệt, chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua trên trời.
Tia sét đó thế mà chợt dừng lại trên đầu Ngụy Quân.
Ngay sau đó, Ngụy Quân giống như là đuổi ruồi bọ, nhẹ nhàng phất tay áo.
Sau đó mọi người còn cảm giác công kích hủy thiên diệt địa nhất thời biến thành vô hình, phiêu tán giữa không trung.
Triệu Vân nhìn tới choáng váng.
"Ngụy Quân sao lại mạnh tới như vậy?" Tròng mắt Triệu Vân thiếu chút nữa rớt ra ngoài.
Môi đỏ mọng của Cơ Lăng Sương cũng há ra đủ để phóng vào một quả trứng chim.
"Ta có phải nhìn lầm rồi hay không?"
Đại Hoàng tử: "..."
Hắn cũng hoài nghi mình nhìn lầm rồi.
Nhưng vị thần chiến tranh có thể nói cho hắn, bọn họ không có nhìn lầm.
Nhưng bọn họ chỉ thấy có tầng thứ nhất, không có nhìn đến tầng cao hơn.
Vị thần chiến tranh thấy được.
Hắn tiện tay xuất một chiêu, xác thực không có toàn lực ra tay, nhưng mà cũng không thể bị ngăn cản dễ dàng như vậy.
Ngụy Quân quả thực chỉ ngẩng đầu liếc qua một cái.
Nhưng thật sự ra tay ngăn cản công kích của hắn, là con mèo nhỏ trong lòng Ngụy Quân.
Vậy mà con mèo nhỏ chỉ ngáp một cái, sau đó tùy ý huơ huơ móng vuốt mèo.
Rồi một đạo năng lượng vô hình bắn thẳng vào giữa không trung.
Sức mạnh này khiến cho vị thần chiến tranh nảy sinh cảm giác kiêng kị.
Cho nên mới tạo thành chiến quả vừa rồi.
Một con miêu yêu thế mà có thể mạnh đến loại trình độ ấy, điều này làm cho vẻ mặt vị thần chiến tranh trở nên nghiêm nghị.
"Ngươi là ai?"
Trong ánh mắt vị thần chiến tranh ẩn chứa sự tò mò, nhìn về phía Ma Quân trong lòng Ngụy Quân.
Không ai biết chân thân của Ma Quân trước đây, vị thần chiến tranh tự nhiên cũng không có nhận ra.
Ma Quân lại không nhìn vị thần chiến tranh, nhàm chán ngáp một cái, cọ cọ ở trong lòng Ngụy Quân, sau đó nói với Ngụy Quân: "Ngươi thực có biện pháp thu phục kẻ này?"
Ngụy Quân gật gật đầu, nói: "Chuyện nhỏ, nhấc tay thôi mà."
Ma Quân: "..."
Hắn không đoán được là Ngụy Quân đang làm màu hay là thật sự trâu bò như vậy.