Tám mươi vạn đấu với sáu mươi vạn, ưu thế ở ta (3)
Ngụy Quân bình tĩnh giải thích nói: "Phật gia có đạo lý, một đóa hoa một thế giới, một chiếc lá một bồ đề. Cùng đạo lý đó, một chữ cũng có thể là một thế giới. Chỉ cần ngươi cũng đủ thâm sâu trên mặt tạo nghệ này, ngươi viết cái gì, thế giới sẽ giúp ngươi thực hiện cái đó."
Trần Vạn Lý: "... Ta đọc sách không ít, ngươi đừng gạt ta, tại sao ta chưa từng nghe nói qua người Nho gia có đạo lý một chữ một thế giới? Hơn nữa ý chí thế giới còn có thể giúp ngươi thực hiện hay sao? Điều đó không có khả năng, rất thái quá, thái quá."
Ngụy Quân nhún vai.
Loại cấp bậc một chữ một thế giới này, có một số người căn bản là nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến, còn có một số người mặc dù nghĩ đến cũng không làm được.
Cũng chỉ có Ngụy Quân, sở hữu hạo nhiên chính khí vô cùng thuần khiết tạm không nói đến, ý chí thế giới còn phải quỳ liếm hắn.
Đồng dạng tu luyện giống nhau, Ngụy Quân có thể đạt tới hiệu quả cao hơn người thường rất nhiều lần.
Hoàn toàn không thể theo lẽ thường mà đo đếm.
"Không phải ngươi nói không ra tay sao?" Trần Vạn Lý tiếp tục hỏi.
Ngụy Quân nói: "Vừa rồi là quân đội Đại Càn chiếm cứ thượng phong, cho nên ta ra vẻ hào phóng một chút. Hiện tại quân đội Đại Càn có nguy hiểm, ta còn ngồi yên không động, vậy không phải đầu óc có bệnh sao? Nói chơi một chút lừa gạt ngươi thì được, ta không thể tự lừa gạt mình được."
Nhìn thấy đám người Dương Tam Lang sau khi chết mà vẫn còn không thể ngủ yên, trong lòng Ngụy Quân hôm nay liền dâng lên sát ý.
Sát ý rất mãnh liệt.
Nợ máu chung quy phải trả bằng máu.
Tha thứ đó là việc Thánh nhân sẽ làm.
Việc của đám người Ngụy Quân cần làm, chính là đưa những kẻ này đi gặp Thánh nhân.
Sau khi Ngụy Quân tham chiến, chiến cuộc lập tức bắt đầu nghiêng về một phía.
Mà ở bên kia, Ma Quân cũng phát uy.
Thân là sủng vật mèo của Thiên Đế, sự thật chứng minh Ma Quân không chỉ lợi hại ở khoản dễ thương, đánh nhau cũng siêu lợi hại.
Một người Ngụy Quân có thể sánh với mười vạn hùng binh, bởi vì Ngụy Quân chính là một đóa kỳ hoa, mỗi một chữ viết đều có uy lực lớn đến dọa người.
Mà một con mèo Ma Quân nhưng lại có thể sánh với năm mươi vạn đại quân.
Lực sát thương của Ma Quân, hiện tại nhìn qua còn mạnh hơn so với Ngụy Quân.
Hơn nữa thời điểm Ngụy Quân giết người còn có thể không đành lòng.
Nhưng Ma Quân giết người thật sự không có gì khác lắm với cắt cỏ.
Hơn nữa vô tình tính kế, vì chiến một trận ở Tây đại lục, Cơ Lăng Sương mang theo sáu mươi vạn đại quân đều đã có sự diễn luyện qua trước đó.
Cho nên thực tế cuối cùng chứng minh, tám mươi vạn đấu với sáu mươi vạn, ưu thế không nhất định ở bên tám mươi vạn.
Nửa ngày qua đi.
Phía trên phế tích.
Ngụy Quân ở trên cao nhìn xuống, một tên tướng quân Tây đại lục bị Triệu Vân dẫm nát dưới chân, trông giống như một người chết.
Triệu Vân nói: "Đã hỏi rõ ràng, mọi chuyện hôm nay xảy ra là do hắn sắp xếp."
Ngụy Quân âm thanh lạnh lùng nói: "Kết quả này chắc làm cho ngươi hài lòng chứ hả?"
Tướng quân oán độc nhìn Ngụy Quân, đột nhiên cười rộ lên: "Đã chết, đều đã chết, bản tướng quân lần này xem như thân bại danh liệt. Nhưng các ngươi đừng tưởng rằng lần này là chúng ta thua, bản tướng quân là tín đồ thành tín nhất của vị thần chiến tranh, mà vị thần chiến tranh giờ phút này đang bế quan ở giáo hội. Đến đây, các ngươi giết ta đi, vị thần chiến tranh sẽ lập tức có cảm ứng rồi đuổi tới đây chỉ trong thời gian ngắn.
Các ngươi dám giết ta sao? Đến đây, một lũ nhát gan..."
Ngụy Quân không có để cho hắn nói hết lời, trực tiếp đá một cước vỡ đầu hắn.
Nói lời thừa nhiều quá.
Nhưng mà ngay sau đó, một lực lượng thần uy khôn cùng từ phương xa nổi lên, dựng thẳng đứng ở phía chân trời.
Cơ Lăng Sương, Đại Hoàng tử, Triệu Vân, Trần Vạn Lý, bao gồm Ma Quân, cảm ứng được thần uy, sắc mặt tất cả đều mười phần khó coi.
Trần Vạn Lý thậm chí thiếu chút ngã ngồi trên đất, lẩm bẩm nói: "Xong rồi, vị thần chiến tranh thế mà thật sự ở nhân gian, chuyện này hoàn toàn xong rồi."
Cơ Lăng Sương và Triệu Vân nhìn nhau cười khổ, Cơ Lăng Sương bất đắc dĩ nói: "Thật vất vả đánh thắng trận chiến tranh này, không nghĩ tới phải toàn bộ ngã xuống trong tay một vị chân thần."
Ngay cả Ma Quân cũng bất đắc dĩ nói với Ngụy Quân: "Ngụy Quân, ngươi quá xúc động rồi."
"Ta một chút cũng không xúc động." Ngụy Quân bình tĩnh nói: "Yên tâm, các ngươi sẽ không ngã xuống ở Tây đại lục. Triệu tướng quân, Cơ cô nương, các ngươi mau chóng quét tước một chút chiến trường, đưa di thể liệt sĩ trở về địa điểm xuất phát, ta chờ các ngươi sau điện."
Dừng một chút, Ngụy Quân chân thật nói: "Ta bất tử, sẽ không ai có thể đuổi theo giết các ngươi. Vô luận đối phương đến bao nhiêu người, đều có ta."
"Ngụy Quân, ta biết ngươi không sợ chết, nhưng đây là chân thần." Cơ Lăng Sương cười khổ nói: "Ngươi sẽ không phải là đối thủ của chân thần."
Ngụy Quân nhíu mày nghiêm nghị nói: "Bớt nói lời thừa, các ngươi đi nhanh quét tước chiến trường chuẩn bị trở về địa điểm xuất phát. Thà rằng chết trận, tuyệt không chờ chết. Ta nói rồi, ta chờ các ngươi sau điện. Bất quá chỉ là một tên tiểu thần mà thôi, giết đi là được."
Ngụy Quân nói tất cả đều là lời nói vô cùng chân thật.
Nhưng mà đám người Cơ Lăng Sương tự nhiên sẽ không tin tưởng.
Nhưng bọn họ cũng có thể cảm giác được, khoảng cách của thần uy to lớn tới chỗ bọn họ càng ngày càng gần.
Ngụy Quân có câu nói rất đúng, thà rằng chết trận, tuyệt không chờ chết.
Cơ Lăng Sương và Triệu Vân dùng thời gian nhanh nhất đem chiến trường quét tước hoàn tất, mang tất cả di thể Dương Tam Lang và các liệt sĩ, bao gồm cả các di thể tướng sĩ Đại Càn chết trận lần này đều để vào trong trữ vật không gian đã sớm chuẩn bị tốt, sau đó cất bước hành trình quay trở về địa điểm xuất phát.
Ngụy Quân không đi cùng với bọn họ.
Hắn lựa chọn lưu lại.
Lẻ loi một mình, hoành đao lập mã, ngăn cản truy binh.
Nhìn qua bóng người dũng cảm uy mãnh trên vệ đường ở ven biển, hốc mắt Cơ Lăng Sương đỏ bừng.
Nàng muốn Ngụy Quân trở về cùng nàng.
Nhưng Ngụy Quân kiên quyết phải giúp bọn họ tranh thủ thời gian.
Cơ Lăng Sương không có nhiều thời gian khuyên nhủ.
Nàng chỉ có thể đem hết toàn lực đẩy nhanh tốc độ con tàu dưới chân.
Hy vọng sẽ không cô phụ kỳ vọng tha thiết của Ngụy Quân.
"Người cái thế vô song như công tử, lúc này đây, lại phải vĩnh biệt." Cơ Lăng Sương có chút khó chịu.
Triệu Vân cũng buông tiếng thở dài một hơi, nói: "Đây là Ngụy Quân dùng tính mạng để tranh thủ thời gian cho chúng ta, luận về khí phách can trường, ta không bằng hắn."