Tám mươi vạn đấu với sáu mươi vạn, ưu thế ở ta (2)
Hơn nữa Ngụy Quân nhìn thấy một đám dạ nhân với thân áo bành tô và mũ màu đen hoành không xuất thế, thể hiện ra lực lượng siêu phàm kỳ dị, Ngụy Quân rốt cuộc nhíu mày.
Nhưng cũng chỉ có Ngụy Quân kỳ quái.
Những người khác hiển nhiên đều rất thích ứng.
Ngụy Quân thậm chí rõ ràng nhìn thấy, quân đội Đại Càn đang ứng phó nhân sĩ siêu phàm tây phương đại lục, dị thường có kết cấu.
Lăng hình thiết cát, cấm không lĩnh vực, bạo đầu thư kích...
Đa số nhân sĩ siêu phàm của Tây đại lục, bao gồm quân đội Tây đại lục, có lực lượng cơ thể yếu ớt hơn rất nhiều so với binh sĩ chuyên tu võ của Đại Càn.
Nhưng vũ khí ở Tây đại lục thực sự mạnh hơn.
Ngụy Quân thậm chí rất nhanh thấy được một người máy.
Bên trong có người thao tác.
Cơ giáp hình người của thời đại hiện tại.
Trần Vạn Lý thấy một màn như vậy, sắc mặt mười phần phức tạp.
"Đây là kiệt tác của cơ quan thuật Mặc gia chúng ta, nhưng Mặc gia chúng ta lúc ban đầu phát triển cơ quan thuật chỉ vì tự bảo vệ mình, hoàn toàn không nghĩ tới vài năm sau, cơ quan thuật lại sẽ dùng trong chiến tranh." Trần Vạn Lý thấp giọng nói.
Ngụy Quân liếc mắt nhìn Trần Vạn Lý, đã hiểu vài phần lý do vì sao mà có người của Nho gia cho rằng Mặc gia là thủ phạm số một khơi mào chiến tranh.
Người Mặc gia tùy tiện phát triển một chút khoa học kỹ thuật, liền tạo thành hậu quả cực kỳ dọa người.
Ngụy Quân quan sát rất rõ ràng, người điều khiển cơ giáp hình người của Mặc gia, chỉ là một gã binh sĩ bình thường của Tây đại lục.
Nhưng mà chỉ cần một gã binh sĩ bình thường điều khiển cơ quan do Mặc gia tạo ra, lại có thể so sánh vưới một cường giả võ đạo, trực tiếp một bước lên trời.
Có thể cho thấy sức mạnh to lớn của khoa học kỹ thuật.
Cũng may Ngụy Quân thấy không có nhiều cơ giáp này, cũng không biết là do không thể sản xuất nhiều, hay là có nguyên nhân gì khác.
Tóm lại theo sự phản kích của Tây đại lục, thế công nghiêng về một phía Đại Càn tạm thời bị ngăn lại.
Hai bên có xu thế giằng co.
Trần Vạn Lý thấy Ngụy Quân ngoại trừ lúc ban đầu có ra tay, về sau lại lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, trong lòng có chút kỳ quái.
Hắn tự nhiên sẽ không cho rằng Ngụy Quân tham sống sợ chết.
Nhưng Trần Vạn Lý xác thực tò mò vì cái gì Ngụy Quân an tĩnh như vậy.
Cho nên Trần Vạn Lý hỏi một câu: "Tại sao Ngụy đại nhân không tiếp tục ra tay?"
Ngụy Quân giải thích nói: "Cơ Soái muốn luyện binh, nếu ta ra tay, luyện binh sẽ không có hiệu quả, chiến tranh sẽ trực tiếp chấm dứt."
Trần Vạn Lý: "..."
Thấy Ngụy Quân ra vẻ như vậy, Trần Vạn Lý cũng không biết nói cái gì cho phải.
Thực lực của hắn không tính là mạnh.
Nhưng căn cứ vào tư liệu mà hắn đã xem, thực lực của Ngụy Quân cũng không mạnh nha.
Hắn thật không rõ vì cái gì Ngụy Quân có thể tự tin như thế.
Ngụy Quân tự nhiên không tiếp tục giải thích với Trần Vạn Lý.
Hắn chỉ thủ hộ ở trước mặt di thể liệt sĩ, phàm là có kẻ địch tới gần nơi đây, Ngụy Quân sẽ lập tức ra tay, không lưu tình chút nào.
Trận chiến tranh này đột nhiên bắt đầu.
Mà quá trình thì thảm thiết.
Hai bên đều đánh trận trong trạng thái không được chuẩn bị tốt, khác nhau là bên Ngụy Quân có chiến ý dạt dào, mà phía Tây đại lục vẫn còn ngơ ngác đến tận bây giờ.
Khi bọn họ tính toán, hôm nay vô luận như thế nào cũng sẽ không khai chiến.
Đứng bên trên pháo đài chiến tranh, thấy cảnh tượng trong nháy mắt biến thành tràng đồ sát nơi tiền tuyến, lá gan một gã phó tướng rất nhanh bị dọa cho run rẩy.
"Tướng quân, chúng ta có nên cầu viện hay không?"
Tướng quân đá gã phó tướng một cước bay ra ngoài, tức giận: "Cầu viện? Lão tử không phải là kẻ yếu kém như vậy. Chúng ta có tám mươi vạn quân đội ở đây, sợ cái gì? Ai sợ thì xử lý theo quân pháp."
Lệnh xử lý theo quân pháp vừa ban, gã đứng bên cạnh tướng quân vội câm như hến.
"Rốt cuộc Đại Càn kéo đến đây có bao nhiêu người?"
Ngoài miệng nói là không sợ, tướng quân nhìn quân đội Đại Càn dày đặc, trong lòng thật ra cũng đang kinh hãi.
Trận chiến tranh ngày hôm nay, vô luận như thế nào hắn cũng không có đoán trước được.
Nếu không hắn tuyệt đối sẽ không đi khiêu khích đám người Ngụy Quân.
Đáng tiếc, trên thế giới này chưa từng có bán thuốc hối hận.
Hắn cũng chỉ có thể nuốt vào quả đắng này.
Cũng may phó tướng của hắn rất nhanh báo cáo cho hắn một tin tức tốt.
"Tướng quân, Đại Càn đưa đến đây sáu mươi vạn quân đội."
Nơi đây dù sao cũng là một thế giới có lực lượng siêu phàm, hơn nữa khoa học kỹ thuật của Tây đại lục cũng phát triển hơn xa so với Đại Càn.
Muốn tra xét ra nhân số quân đội của phía Đại Càn, vẫn không khó khăn.
Số lượng sáu mươi vạn quân đội này, tuyệt đối không phải là số ít.
Nhưng mà nghe thấy con số đó, tướng quân thở phào một hơi nhẹ nhõm.
"Sáu mươi vạn? Vậy là tốt rồi. Tám mươi vạn đấu với sáu mươi vạn, ưu thế ở ta."
Dưới tình huống chiến tranh quốc gia, sáu mươi vạn đại quân còn chưa dọa được tướng quân.
Huống chi bọn họ có pháo đài chiến tranh trong tay, nơi đây lại là địa bàn Tây đại lục.
Tám mươi vạn đấu với sáu mươi vạn, điều này nếu còn không có nắm chắc thắng lợi, vậy hắn chỉ có thể trực tiếp tự kết liễu mình.
"Truyền lệnh xuống, khởi động toàn diện pháo đài chiến tranh, mang vũ khí kiểu mới chúng ta ra đi, để cho đám người giá áo túi cơm phương đông được kiến thức thành quả cách mạng khoa học kỹ thuật của Tây đại lục chúng ta."
Tướng quân ra lệnh một tiếng, pháo đài chiến tranh lập tức bắt đầu vận chuyển toàn diện.
Giảo nhục cơ nháy mắt bắt đầu oành đùng rung động.
Vốn Ngụy Quân luôn đứng nhìn sống chết mặc bây, lúc này đang thấy phía Đại Càn bắt đầu xuất hiện thương vong thật lớn, có chút ngồi không yên.
Luyện binh thì luyện binh.
Không thể vì luyện binh, mà để cho toàn bộ tính mạng binh sĩ đều phải vứt bỏ.
Hơn nữa hiện tại hắn còn dư lực.
Ngụy Quân nâng tay, chỉ một ngón tay, một chữ "Sát" lập tức bắn vào một vùng lớn ở hậu phương quân đội Tây đại lục.
Trực đảo hoàng long.
Đại nho quan trọng ở một chữ Thiên.
Ngụy Quân trực tiếp xuất chiêu Vô Song Cát Thảo.
Sau chữ "Sát", Ngụy Quân lại dùng chính khí bút trong tay viết một chữ "Tru".
Sương mù màu máu bắt đầu bao phủ chiến trường.
Ngụy Quân tiện tay viết một chữ "Tru", thậm chí sáng lập một hồi ảo cảnh giết chóc.
Vô số binh sĩ Tây đại lục bị chém ngang cổ, không kịp phòng bị đã bị Ngụy Quân thu gặt tính mạng.
Thực ra là bởi vì bọn họ trước đó đã rơi vào vòng ảo cảnh do Ngụy Quân chế tạo.
Trần Vạn Lý xem tới choáng váng.
"Ta đã thấy những Đại nho chấp bút mà chiến, tuy bọn họ viết chữ nhưng một nửa uy lực cũng không có bằng ngươi." Trần Vạn Lý lẩm bẩm nói.