Tám mươi vạn đấu với sáu mươi vạn, ưu thế ở ta (1)
Nghĩ đến đây, Ma Quân cũng không cố kỵ cái gì nữa, tiến thẳng đến pháo đài chiến tranh.
Mà Ngụy Quân giờ phút này cầm chính khí bút, vẽ như rồng bay rắn lượn ở giữa không trung, bảy chữ "Sát" phóng thẳng lên cao, máu tươi ngập trời.
Ngả Đốn nháy mắt bị bao phủ trong đó, nổ tan thành một màn sương máu.
Trần Vạn Lý bị dọa giật nảy mình.
"Ngụy... Ngụy đại nhân, ngươi mạnh như vậy sao?"
Khóe miệng Ngụy Quân nhếch lên một chút lãnh khốc tươi cười.
"Vốn không nghĩ phải khi dễ người khác, nhưng có một số kẻ chán sống. Một khi đã như vậy, ta để cho thế nhân nhìn xem, cái gì mới gọi là nghệ thuật giết người."
Thiên Đế định đỉnh vạn giới, cũng không phải là dựa vào nhân nghĩa đạo đức.
Mà là thực lực chân chính.
Loại chuyện giết người này, Thiên Đế am hiểu nhất.
Hắn chỉ lười giết mà thôi.
Thật muốn hoàn toàn buông tay buông chân, Ngụy Quân hiện tại ——thực ra có thể đồ thần.
Bất quá chỉ để nghịch phạt tiểu thần.
Thiên Đế vẫn có biện pháp.
Nhưng mà cần phải trả một cái giá nhất định.
Nhưng hắn ngay cả chết còn không sợ, thì sợ gì trả giá?
Hắn muốn chết, mới biểu hiện yếu đuối.
Nhưng thời điểm hắn muốn giết người, toàn bộ thế giới đều phải run rẩy.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua trên trời, Ngụy Quân bước về phía trước một bước, thân thể tự động bay lên giữa không trung.
Bảy chữ "Sát" đỏ như máu tự động bao bọc xung quanh Ngụy Quân, binh sĩ Tây đại lục có ý đồ tới gần Ngụy Quân, đều đã tan nát thành một màn sương máu ở cạnh Ngụy Quân, tiến tới để cho chữ "Sát" tự động hoàn toàn ngưng thực.
"Hồn trở về, về lại cố hương."
"Kẻ ngăn cản, chết!"
Ngụy Quân rất nhanh đi tới trước mặt thi thể tướng sĩ Đại Càn.
Ánh mắt hắn lập tức chuyển thành tôn kính.
"Các vị, ta đến mang các vị về nhà."
Ngụy Quân chưa có trải qua phương thức chiến đấu của Tây đại lục.
Hắn thậm chí không có sưu tập tư liệu tương quan trước đó.
Bởi vì đối với Ngụy Quân mà nói, phòng bị Tây đại lục công kích như thế nào căn bản không quan trọng.
Nếu có thể bất ngờ giết chết hắn không kịp phòng bị, vậy thì hắn cầu còn không được.
Nhưng mà, điều này hiển nhiên rất khó khăn.
Ít nhất trước mắt rất khó khăn.
Ngụy Quân lần đầu tiên biết đến phương thức chiến đấu của quân đội Tây đại lục.
Thực hiển nhiên, quân đội Tây đại lục bất ngờ không kịp đề phòng trong cuộc chạm trán lần này.
Cho nên bọn họ hoàn toàn mất đi tiên cơ.
Mà Cơ Lăng Sương thật sự đúng như suy nghĩ của Đại Hoàng tử —— một người tức là một quân đoàn.
Hầu như trong nháy mắt, Cơ Lăng Sương liền tung ra một binh đoàn.
Mấy chục vạn quân đội xuất hiện từ hư không, trang bị đầy đủ, hỏa lực hung mãnh.
Không hề có dấu hiệu trước đó.
Cục diện chuyển biến nhanh chóng, khiến cho mọi người đều trở tay không kịp.
Ngay cả Cơ Lăng Sương mang đến binh đoàn cũng trở tay không kịp.
Ngụy Quân quay sang nhìn chăm chú, lần này lại là tướng quân số một Triệu Vân dẫn binh.
Triệu Vân xuất chiêu Tùy Duyên thương pháp tung ra một đòn chí mạng, nháy mắt diệt một đám binh sĩ Tây đại lục, quét sạch một mảng nhỏ chiến trường, sau đó mới ngơ ngác hỏi: "Lăng Sương, chuyện gì xảy ra? Chưa tới thời gian dự kiến mà, tại sao đánh thức chúng ta sớm như vậy?"
Dựa theo kế hoạch sớm định ra, quân đội bọn họ sẽ phải ngủ say ít nhất trên dưới nửa tháng, trong quá trình đó sẽ hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Chỉ có như vậy, mới có thể tránh khỏi sự tra xét của Tây đại lục.
Tình huống của bọn họ là thuộc loại nhập cư trái phép, tự nhiên phải cẩn thận, cẩn thận, lại cẩn thận.
Khi nào khai chiến, cũng cần phải chú ý.
Giờ này khắc này bọn họ vừa mới đổ bộ lên Tây đại lục, ngay cả nước Tây đại lục sâu cạn thế nào cũng không rõ ràng.
Tùy tiện khai chiến, toàn bộ rất dễ dàng ngã xuống ở nơi này.
Cơ Soái muốn luyện binh, nhưng hắn không tính toán sẽ đánh những trận chiến không chuẩn bị.
Hiện tại bọn họ đánh trận này, chính là đánh một trận không chuẩn bị.
Cơ Lăng Sương lúc này cũng đã bắt đầu ra tay, lớn tiếng nói: "Không kịp giải thích, mặc kệ nhiều cỡ nào, giết chết toàn bộ kẻ địch, chiếm lĩnh pháo đài chiến tranh này đi."
Triệu Vân trừng mắt đảo quanh, thi thể binh sĩ mặc quân trang Đại Càn lập tức rơi vào ánh mắt của nàng.
Không hổ danh là Đại tướng quân có chiến công hiển hách, nàng vừa rồi tuy ngăn cách với thế giới bên ngoài, nhưng mà giờ phút này nàng hầu như trong nháy mắt liền ý thức được đã xảy ra chuyện gì.
Lửa giận của Triệu Vân lập tức dâng lên, trường thương trong tay như rồng, lao thẳng vào những viên đạn pháo đang gào thét bắn tới.
Ngụy Quân cũng bị dọa giật mình.
Lực sát thương của vũ khí Tây đại lục mạnh hơn rất nhiều so với Đại Càn, bọn họ mạnh ở trang bị vũ khí, chiến lực tổng thể của cá nhân kém cỏi hơn so với phe Đại Càn.
Nếu đợt hỏa pháo này tất cả đều tập trung đồng loạt bắn vào Triệu Vân, dựa theo lẽ thường mà nói, đủ để xé xác Triệu Vân thành nhiều mảnh.
Nhưng mà kỳ tích đã xảy ra.
Vũ khí lạnh đấu với vũ khí nóng.
Trường thương quyết đấu đạn pháo.
Vốn là Triệu Vân rơi vào cảnh cửu tử nhất sinh, một lần nữa tung chiêu với hình thức bạo kích.
Tùy Duyên thương pháp, duyên phận đến đây.
Thần tiên cũng ngăn không được.
Phành!
Triệu Vân chẳng những không bị hỏa pháo xé xác thành mảnh vụn, ngược lại thét dài vang vọng, trường thương chỉ hướng, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Có thể được coi như một vũ khí hạt nhân hình người.
Ngụy Quân nhìn uy lực bùng nổ của Triệu Vân, đều có chút ghé mắt.
Tình huống bình thường mà nói, hiện tại thực lực Triệu Vân cũng mạnh hơn một chút so với Đại Hoàng tử.
Nhưng Triệu Vân bày ra chiến lực thực tế có thể so với Đại Hoàng tử + Cơ Lăng Sương phối hợp.
Tùy Duyên thương pháp, thương thương tùy duyên, thương thương bạo kích.
Ngụy Quân cũng chỉ có thể cảm khái: "Không hổ là nữ nhân được Âu Hoàng chiếu cố nha, hơn nữa nàng còn được đi tới địa phương Âu Hoàng sinh ra."
Không có ai biết giờ phút này Ngụy Quân đang cảm khái điều gì.
Nhưng mà chiến cuộc nghiêng về một phía, đều được mọi người thu vào trong mắt.
Nhưng loại chiến cuộc này cũng không có làm cho người ta mất đi lý trí.
Quân đội Tây đại lục bị tàn sát dần dần lâm vào phẫn nộ.
Tây đại lục cũng dần dần bắt đầu bày ra phương thức tác chiến mà mình am hiểu.
Khi Ngụy Quân nhìn thấy binh sĩ Tây đại lục phi thân xuống từ trên phi thuyền, Ngụy Quân thoáng qua chút kinh ngạc.
Phong cách này hơi khác so với phong cách tác chiến khoa học kỹ thuật trong tưởng tượng của hắn.
Thực hiển nhiên, cái này cũng không phải là phong cách khoa học kỹ thuật thuần túy, mà pha trộn thêm vài phần ma huyễn.