Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 605 - Chương 605. Chờ Ta Về Nhà; Thay Ta Về Nhà; Mang Ta Về Nhà (5)

Chương 605. Chờ ta về nhà; Thay ta về nhà; Mang ta về nhà (5) Chương 605. Chờ ta về nhà; Thay ta về nhà; Mang ta về nhà (5)

Chờ ta về nhà; Thay ta về nhà; Mang ta về nhà (5)

"Thế hệ chúng ta tập võ, là để bảo vệ quốc gia."

"Chiến hữu đều đi rồi, ta thay bọn họ tiếp tục chiến đấu."

"Ta không thể chết được, Tiểu Nguyệt còn ở nhà chờ ta trở về thành hôn."

"Cha, nhi tử chỉ sợ không thể chăm sóc cha lúc tuổi già, không thể ở bên người trước lúc lâm chung."

"Nơi này là nơi nào? Chúng ta đi tới Tây đại lục?"

"Những kẻ man di này đến cùng muốn làm cái gì?"

"Tướng bên thua, các ngươi cũng chỉ có bấy nhiêu tiền đồ, phi."

...

Ngụy Quân càng xem lại càng lặng lẽ.

Hắn thấy được rất nhiều con người khi còn sống.

Có thiếu hiệp ban đầu thầm nghĩ cầm thanh trường kiếm, trừng phạt cái ác phát huy cái thiện, sau lại ở trên chiến trường thấy quá nhiều sinh ly tử biệt, thấy chiến tranh gây thương tổn cho thế nhân, từ nay về sau lý tưởng biến thành thiên hạ nước nhà được an bình mãi mãi.

Vì thế hắn buông bỏ linh hồn tự do, lựa chọn dấn thân vào quân ngũ.

Kiếm quang lóe ra, trước nay chưa có, sắc bén vô cùng.

Đáng tiếc, chiến tới kiệt lực, bị quân địch bao vây, trước khi chết, trúng phải cấm kỵ thần thuật của Tây đại lục.

Thi thể cũng bị người Tây đại lục lưu trữ đến ngày nay, sử dụng để làm nhục sứ đoàn Ngụy Quân.

Hắn còn thấy được có nữ tử tòng quân, các nàng là tùy tùng của hai vị tướng quân Triệu Vân Minh Châu công chúa, Lâm Tiết, yêu trang sức màu đỏ cũng yêu võ trang.

Có nàng học y, chuyên trị liệu thương thế binh sĩ bị thương.

Có nàng học nghệ, để cổ vũ sĩ khí đại quân xuất chinh.

Có nàng học tập trận pháp, cố gắng giúp quân đội đề cao sức chiến đấu.

Cuối cùng, các nàng đều toàn quân bị diệt chung một chỗ với quân đội.

Nàng bằng vào trận pháp kiên trì đến cuối cùng, nhưng mà trước khi chết, cũng trúng cấm kỵ thần thuật của Tây đại lục.

Thi thể cũng xuất hiện ở nơi đây.

Ngụy Quân thậm chí còn thấy được Dương Tam Lang.

Hắn thấy được Dương Tam Lang nói với Cơ Lăng Vân, đợi hắn về nhà, uống rượu cười vang ba ngàn tràng với hắn.

Trước đêm kết thúc cuộc chiến tranh vệ quốc, Dương đại soái cản phía sau Càn đế.

Dương Tam Lang lựa chọn đi theo Dương đại soái.

Lúc này hắn nói với Cơ Lăng Vân rằng - thay ta về nhà.

Trận chiến đoạn hậu, đạn hết lương cạn, mai phục mười bề.

Thân hãm vòng vây ngăn địch ở phía sau cho đại quân, đã được xác định trở thành tử sĩ.

Dương đại soái chỉ công không thủ, dũng mãnh vô địch, liều mạng của mình, đánh nhau với hai vị đại tướng của Tây đại lục.

Cuối cùng lựa chọn tự sát.

Đem một viên đạn cuối cùng để lại cho mình.

Chỉ có nguyên soái chết trận, không có nguyên soái đầu hàng.

Dương đại soái, thật sự đã chết.

Mà Dương Tam Lang, cũng chân chính tử trận.

Dương gia, không có một người đầu hàng.

Nguyện vọng cuối cùng của Dương Tam Lang trước khi chết là - mang ta về nhà!

Sau khi hầu hết mọi người nhận ra rằng họ đã bị đưa đến Tây đại lục, nguyện vọng lớn nhất của họ trước khi chết là - về nhà.

Nước mắt di dân cạn bụi mờ, vương sư đông ngóng lại một năm!

...

Nhìn thi thể của những anh hùng này, hoặc bị treo lủng lẳng ở trên tường thành, hoặc bị phơi nắng dưới ánh mặt trời.

Kền Kền và các động vật khác đang tụ tập đến từ bốn phương tám hướng, đôi mắt xanh lục nhìn chằm chằm vào thi thể trên đầu tường thành, tùy thời đều có khả năng lao xuống dưới.

Ngụy Quân hít sâu một hơi.

"Cơ cô nương, Đại Càn không biết có rất nhiều thi thể người của chúng ta bị người Tây đại lục đưa sang bên này sao?"

Cơ Lăng Sương lắc đầu nói: "Hoàn toàn không biết."

"Nhưng mà hiện tại đã biết." Ngụy Quân trầm giọng nói: "Nếu đã biết, lại sao có thể khoanh tay đứng nhìn?"

Nghe thấy Ngụy Quân nói như vậy, Ngả Đốn cười ha hả: "Ngụy đại nhân, bản tướng quân giới thiệu với ngươi một chút, nơi đây đang trú đóng tám mươi vạn quân đội Tây đại lục của chúng ta, cường giả như mây, mãnh tướng như mưa. Các ngươi không muốn khoanh tay đứng nhìn? Các ngươi có thể làm cái gì? Các ngươi đều không làm được cái gì cả.

Thành thành thật thật làm một tên sứ thần, bản tướng quân sẽ không so đo với các ngươi.

"Nếu các ngươi không biết sống chết, bản tướng quân không ngại đưa ngươi đi bồi tiếp những người chết này."

Trần Vạn Lý cũng lặng lẽ kéo cánh tay Ngụy Quân một chút, kiên quyết lắc lắc đầu với Ngụy Quân.

Hắn biết lực sát thương của pháo đài chiến tranh ở nơi đây.

Đám người Ngả Đốn sắp xếp như thế, rõ ràng chính là khiêu khích đám người Ngụy Quân ra tay, có thể cho mình một lý do để giết người.

Ngụy Quân biết Trần Vạn Lý là muốn tốt cho mình, nhưng mà hắn không tiếp nhận.

Hắn chỉ nói với Cơ Lăng Sương: "Cơ cô nương, xem ra phải thay đổi kế hoạch tác chiến, không thể dựa theo kế hoạch hành sự của Cơ Soái, ta thực có lỗi."

Sắc mặt Cơ Lăng Sương nghiêm nghị: "Ngụy đại nhân không cần nhiều lời, phụ soái ở đây, cũng quả quyết sẽ không dễ dàng tha thứ việc để yên cho anh hùng Đại Càn chúng ta phải chịu vũ nhục ở nước khác. Sông núi khác vực, không đội trời chung."

Ngụy Quân gật gật đầu, nói: "Linh hồn anh hùng liệt sĩ về cố quốc, để con cháu tế bái. Tiền bối bảo vệ quốc gia, mê man ở xứ lạ. Hậu bối chúng ta, đến quá muộn.

Cũng may là chúng ta đã đến đây.

Tới đón bọn họ về nhà.

"Cơ cô nương, đại điện hạ, kế hoạch định ra trước đây hoàn toàn vứt bỏ, ra tay đi."

Kế hoạch tác chiến mà Cơ Soái đã định ra, khẳng định không phải vừa mới bước chân lên Tây đại lục liền trực tiếp cứng đối cứng.

Nhưng có một số việc nếu gặp được, sẽ không thể ngồi xem mặc kệ.

Hiện tại ra tay, nguy hiểm sẽ rất lớn.

Nhưng thời khắc này, Ngụy Quân không phải đơn thuần chỉ vì muốn chết.

Ngay cả hắn chết đi không thể sống lại, nếu gặp được loại khiêu khích này, cục diện thế này, hắn vẫn sẽ lựa chọn ngang nhiên ra tay như thế.

Giờ phút này Cơ Lăng Sương và Đại Hoàng tử cũng giống như thế.

Có một số việc, là không thể thỏa hiệp.

Hơn nữa, hiện tại khai chiến, vị tất sẽ chết.

Ngụy Quân thả ra Ma Quân.

"Con mèo nhỏ, đại khai sát giới đi, chiến tranh bắt đầu."

Ma Quân liếc mắt nhìn Ngụy Quân một cái, truyền âm nhắc nhở nói: "Có chân thần đang nhìn chằm chằm ở đây."

Trong lòng Ngụy Quân rùng mình.

Trách không được Ngả Đốn không hề sợ hãi như vậy.

Nhưng, chỉ là chân thần mà thôi.

Ngụy Quân nhướng mi, thản nhiên nói: "Giao chân thần cho ta, ngươi cứ buông tay mà giết."

Ma Quân: "..."

Hắn nhìn xuôi nhìn ngược cũng chưa nhìn ra được Ngụy Quân sẽ làm thế nào để trở thành đối thủ của chân thần.

Bất quá hiện tại thương thế của hắn có phần khôi phục, cho nên hắn nắm chắc có thể bảo vệ tính mạng mình và Ngụy Quân dưới bàn tay của chân thần.

Bình Luận (0)
Comment