Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 604 - Chương 604. Chờ Ta Về Nhà; Thay Ta Về Nhà; Mang Ta Về Nhà (4)

Chương 604. Chờ ta về nhà; Thay ta về nhà; Mang ta về nhà (4) Chương 604. Chờ ta về nhà; Thay ta về nhà; Mang ta về nhà (4)

Chờ ta về nhà; Thay ta về nhà; Mang ta về nhà (4)

Những sự tích và tư tưởng của Ngụy Quân, cũng nối tiếp nhau lan truyền.

Điều này làm cho thanh danh Ngụy Quân ở kinh đô Văn Hóa càng lúc càng lớn.

Người nghiên cứu nhằm vào Ngụy Quân cũng càng ngày càng nhiều.

"Đại sư, ngài cho rằng Ngụy Quân thật sự có thể mang đến sự trợ giúp cho chúng ta sao?"

"Nhất định có thể, ở dưới hoàn cảnh thể chế cứng nhắc như Đại Càn, Ngụy Quân vẫn có thể lĩnh ngộ ra tư tưởng tiên tiến như thế, cảnh giới của hắn ít nhất phải vượt qua chúng ta một trăm năm. Có Ngụy Quân giúp, cách mạng của chúng ta cũng nhất định sẽ được bù đắp thiếu sót, lấy được thành công to lớn."

Lão gia gia râu bạc càng nói càng kích động.

Thấy đại sư đưa ra lời phán đoán chém đinh chặt sắt, tướng quân mặc kim hoàng sắc khải giáp bảo trì lặng lẽ.

Lúc này, hắn không muốn dội gáo nước lạnh lên người đại sư.

Nhưng chờ đại sư dần dần tỉnh táo lại, tướng quân vẫn nhắc nhở nói: "Đại sư, ngài chớ quên, kẻ hữu danh vô thực nhiều lắm. Ta cũng từng nghĩ rằng những điều trên sách nói đều là sự thật, thần yêu thế gian, thần minh chí công vô tư, giáo hội cứu khốn phò nguy. Nhưng mà có một số việc ta phải tự mình trải qua mới biết được, giả, đều là giả, chuyện tình có thể làm cho người ta tin tưởng trên thế giới này, đã càng ngày càng ít."

Hắn nếm trải qua phương diện này đủ mệt rồi.

Cho nên hắn cũng không dám hoàn toàn tin tưởng lời đồn.

Lão gia gia râu bạc nghe được hắn nói như vậy, vuốt râu mỉm cười nói: "Đừng lo lắng, sẽ có người thay chúng ta nghiệm chứng tài năng của Ngụy Quân, là danh xứng với thực, hay là hữu danh vô thực, chúng ta sẽ sớm biết thôi."

Trong lòng Tướng quân vừa động, hỏi: "Đại sư nói là pháo đài chiến tranh sẽ có động tác?"

Lão gia gia râu bạc gật gù, nói: "Không sai, qua vài ngày nữa, chính là ngày kỷ niệm hàng năm của cuộc chiến tranh vệ quốc kết thúc. Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, dựa theo tốc độ suy tính, con tàu chở phái đoàn Ngụy Quân, vừa lúc sẽ đến Tây đại lục vào ngày đó, chính thức lên bờ.

Đám người pháo đài chiến tranh kia là cuồng nhân chiến tranh, khẳng định sẽ không bỏ qua cơ hội khiêu khích này.

"Chờ xem, nhất định sẽ có một buổi biểu diễn hay ho kịch liệt."

Tướng quân nghe vậy hai hàng lông mày nhíu chặt.

"Đại sư, pháo đài chiến tranh là nơi tụ tập một đám điên cuồng. Để cho bọn chúng làm chuyện xằng bậy, thực rất dễ giết chết Ngụy Quân, do đó dẫn phát cuộc chiến tranh toàn diện giữa hai đại lục." Tướng quân lo lắng nói.

Lão gia gia râu bạc khẽ thở dài một hơi, nói: "Chiến tranh vốn chính là không thể tránh khỏi, chúng ta muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được. Chỉ hy vọng Ngụy Quân đừng để chúng ta thất vọng, nhưng nếu như hắn thật sự không để chúng ta thất vọng, chỉ sợ cũng rất khó thoát khỏi pháo đài chiến tranh."

Bọn họ hy vọng Ngụy Quân, tự nhiên là một người giống như trong lời đồn, Ngụy Quân tử thấy chết không sờn.

Nhưng mà nếu Ngụy Quân thật sự giống như trong lời đồn, vậy đám điên cuồng chiến pháo đài chiến tranh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội giết chết Ngụy Quân.

Về phần đám người bọn họ... Thực lực là có, lực ảnh hưởng cũng có, nhưng mà bảo bọn họ cầm đao thật thương thật đi đánh nhau với đám người điên pháo đài chiến tranh, bọn họ khẳng định không làm được.

Bọn họ không can đảm đó, cũng không có thực lực đó.

Cho nên, bọn họ tạm thời chỉ có thể làm quần chúng.

"Đại sư, ngài biết đám người cuồng chiến pháo đài chiến tranh kia sẽ làm như thế nào không?" Tướng quân hỏi.

Đại sư râu bạc lắc lắc đầu, nói: "Ta không có liên hệ với bọn họ, nhưng lão phu đoán, khẳng định sẽ không phải là tiểu thủ bút."

Hắn đoán đúng.

Bốn hôm sau

Phái đoàn Ngụy Quân đến Tây đại lục, từ trên tàu đặt chân đến vùng đất Tây đại lục, tinh thần đám người Cơ Lăng Sương và Đại Hoàng tử đều sảng khoái.

Chân chính tha hương đến dị quốc, bọn họ phải tự động viên cho tinh thần phấn khởi.

Nhưng ngay lúc này, Ngụy Quân bỗng nhiên chau mày, lạnh giọng hỏi: "Trần tiên sinh, phía trước là cái gì vậy?"

Trần Vạn Lý nhìn chằm chằm về phía pháo đài chiến tranh, sau đó đột nhiên biến sắc.

"Ngụy Quân, khẳng định có hiểu lầm ở phương diện này." Trần Vạn Lý nói.

Sắc mặt Ngụy Quân mười phần lạnh lùng, giọng điệu lãnh khốc: "Là hiểu lầm? Đây là muốn chết?"

Thông qua nhắc nhở của Ngụy Quân, Cơ Lăng Sương và Đại Hoàng tử cũng có phản ứng, nhanh chóng nhìn về phía pháo đài chiến tranh.

Sau đó sắc mặt hai người cũng bắt đầu trở nên vô cùng khó coi.

"Trần tiên sinh, đây là đạo đãi khách của Tây đại lục sao?" Trong thanh âm Cơ Lăng Sương cũng lộ ra sát khí lạnh lẽo.

Trần Vạn Lý cười khổ: "Cơ cô nương, lão phu thật sự hoàn toàn không biết gì cả đối với chuyện này."

"Vậy gọi người biết chuyện ra đây." Đại Hoàng tử hừ lạnh một tiếng.

Tựa như đáp lại lời nói của Đại Hoàng tử, sau khi Đại Hoàng tử ngừng lời, một trung niên hán tử có dáng người khôi ngô hư không xuất hiện, người chưa tới, tiếng cười đã vang lên.

"Ta chính là trưởng quan số một của pháo đài chiến tranh, Ngả Đốn, hoan nghênh các vị đến Tây đại lục chúng ta."

Ngụy Quân nhìn người này bằng ánh mắt chết chóc.

"Ngươi cố ý ra oai phủ đầu với chúng ta?" Ngụy Quân âm u hỏi.

Ngả Đốn cười ha hả, thanh âm như gió thổi mây vờn: "Xem ra vị này chính là Ngụy Quân trong truyền thuyết phải không? Ngụy đại nhân không cần nghĩ nhiều, chúng ta chỉ đang tỏ vẻ hoan nghênh với các vị. Hơn nữa Đại Càn các ngươi có câu ngạn ngữ, gọi là gì nhỉ, đồng hương gặp đồng hương, hai mắt lệ doanh tròng. Chúng ta giúp các ngươi tìm được cố nhân năm đó, như thế nào mà các ngươi một chút cảm kích cũng không có?"

Ngụy Quân không tiếp tục quan tâm đến kẻ sắp chết này.

Hắn nhìn về phía trước.

Nơi đó đang ở trình diễn hình ảnh về một màn sinh ly tử biệt.

Nhân vật chính đều là những tướng sĩ Đại Càn tham dự cuộc chiến tranh vệ quốc năm đó.

Cơ Lăng Sương đứng bên cạnh Ngụy Quân, nàng càng xem, sắc mặt lại càng khó coi.

"Người Tây đại lục dùng cấm kỵ thần thuật, lấy ra ký ức của tướng sĩ chúng ta trước khi chết, sau đó lại giết chết toàn bộ những người này. Hôm nay mang thi thể bọn họ bày ra đây, lại để cho chúng ta nhìn thấy cảnh tướng sĩ sinh ly tử biệt, đây là cố ý khiêu khích chúng ta."

Phía trước chính là pháo đài chiến tranh do quân đội Tây đại lục thiết lập.

Mà Ngụy Quân và những người khác đã nhìn thấy hàng trăm xác chết dày đặc.

Cơ bản đều mặc quân phục Đại Càn.

Sau đó, ở trên không phía trên thi thể bọn họ, trình diễn ký ức về một màn sinh ly tử biệt của bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment