Chờ ta về nhà; Thay ta về nhà; Mang ta về nhà (3)
Ngụy Quân thề với trời, hắn nói tất cả đều là lời nói thật, hoàn toàn không có câu giả dối.
Nhưng mà Cơ Lăng Sương lập tức không nói nên lời.
Nhìn ngắm khuôn mặt Ngụy Quân, Cơ Lăng Sương bất đắc dĩ cười khổ nói: "Lấy phong tư nhân phẩm của Ngụy đại nhân, thật ra cũng không kỳ quái."
"Thật mà, ta chưa bao giờ nói dối." Ngụy Quân chân thật nói.
Cơ Lăng Sương: "..."
Thời khắc này, nàng cảm nhận được tâm tình Đại Hoàng tử vừa rồi.
Nhưng Cơ Lăng Sương lại nhìn thoáng qua gương mặt Ngụy Quân, vẫn quyết định tha thứ cho Ngụy Quân.
Ai bảo hắn đẹp trai dễ nhìn như thế chứ.
Nhưng lại còn có tài hoa như vậy.
Đối với một người sắp chết mà nói, thật ra những cố kỵ sẽ giảm bớt đi so với thời điểm bình thường rất nhiều.
Dù sao đều sắp chết.
Có một số việc cũng không cần quá để ý.
Giải phóng thiên tính, không còn tiếc nuối mới là quan trọng nhất.
Ở trong lòng Cơ Lăng Sương, nàng chính là kẻ sắp chết.
Ngụy Quân cũng thế.
Đối với hai kẻ sắp chết, buông thả bản thân hấp dẫn hơn nhiều so với việc hành xử theo khuôn phép.
Nhưng ở trong lòng Ngụy Quân, hoàn toàn không giống như vậy.
Ngụy Quân tự xem mình thành người chết.
Nhưng không đưa Cơ Lăng Sương trở thành người chết.
Ngược lại, Ngụy Quân còn khuyên nhủ: "Cơ cô nương đừng quá mức bi quan, tuy rằng chuyến đi Tây đại lục cửu tử nhất sinh, nhưng mà dù sao vẫn có một đường sinh cơ. Cửu tử là chỉ ta, nhất sinh lại là chỉ các ngươi. Có nguy hiểm hãy để cho ta gánh vác là được, ta khẳng định mang một đường sinh cơ tranh thủ đến cho các ngươi."
Ngụy Quân nói lời này thực sự chân thành.
Mặc cho ai nghe xong đều có thể cảm nhận được lời nói của Ngụy Quân là phát ra từ tận đáy lòng, hoàn toàn không phải đang giả vờ.
Vì thế, Cơ Lăng Sương càng thêm cảm động.
"Ngụy đại nhân, ngươi không cần như thế. Nước Tây đại lục rất sâu, ngươi ôm không hết được đâu.
"Chúng ta làm hết sức mình, nghe thiên mệnh là tốt rồi."
"Thiên mệnh? Ngươi đi nghe thiên mệnh, còn không bằng nghe ta." Ngụy Quân trào phúng nói.
Thiên mệnh đều phải quỳ xuống liếm bản Thiên Đế.
Thực phải nghe thiên mệnh, e rằng bản Thiên Đế sẽ vô địch vạn vạn năm.
Chuyện này không thể được.
Ngụy Quân muốn mang tương lai nắm chắc ở trong tay mình.
Nhưng Ngụy Quân không có khuyên Cơ Lăng Sương nữa.
Miệng pháo là vô dụng.
Dùng hành động thực tế để cho Cơ Lăng Sương biết hắn lợi hại là được.
Ngay lúc này, Ma Quân xuất hiện từ hư không, nháy mắt đứng ở trên vai Ngụy Quân.
Ma Quân dùng ánh mắt cổ quái nhìn thoáng qua Cơ Lăng Sương, sau đó trào phúng nói: "Ngụy Quân, nữ nhân này ham muốn cơ thể ngươi."
Cơ Lăng Sương: "..."
Nàng tất nhiên không biết thân phận Ma Quân, chỉ biết đây là miêu yêu, một con sủng vật mà Ngụy Quân nuôi dưỡng.
Thường nói năng không kiêng kỵ gì cả.
Xem ở mặt mũi Ngụy Quân, Cơ Lăng Sương cũng lười quan tâm Ma Quân, chỉ nói với Ngụy Quân: "Ngụy đại nhân, ngươi phải trông chừng con mèo này cho kỹ, miễn cho nó nói lung tung. Nếu là người một nhà thì còn tốt, nhưng mà ở Tây đại lục có rất nhiều thứ kiêng kị. Nếu con mèo này vẫn nói lung tung, thực dễ dàng mang đến nguy hiểm cho ngươi."
Ma Quân bĩu môi.
Nguy hiểm?
Có ta ở đây thì có cái gì nguy hiểm?
Hơn nữa Ma Quân chưa từng thấy Ngụy Quân sợ nguy hiểm bao giờ.
Ngụy Quân gật gật đầu với Cơ Lăng Sương, nói: "Yên tâm, trong lòng ta biết rõ."
Là do Ma Quân mạnh mẽ yêu cầu được đi cùng hắn.
Ngụy Quân vốn muốn mang Ma Quân gởi cho Chu Phân Phương nuôi dưỡng.
Nhưng mà trên danh nghĩa, hiện tại hắn và Chu Phân Phương đã xé rách da mặt.
Hơn nữa Ma Quân cũng không có hứng thú với Chu Phân Phương.
Nguyên bản Ma Quân cho rằng Chu Phân Phương có thể cứu hắn.
Nhưng sự thật chứng minh, căn bản không phải là Hạo Nhiên Chính Khí có thể cứu hắn, mà là Ngụy Quân.
Cho nên toàn bộ tâm tư của Ma Quân hiện tại đều ở trên người Ngụy Quân, đã không màng tới Chu Phân Phương mang tiếng thiên hạ đệ nhất danh y.
Ngụy Quân phải đi Tây đại lục, Ma Quân chết sống muốn đi theo.
Dùng lời nói của Ma Quân mà nói, hiện tại hai người bọn họ là chia ngọt sẻ bùi.
Chu Phân Phương dùng đạo bình đẳng để cân bằng thương tích của hai người bọn bọ.
Nếu Ngụy Quân chết đi, vậy Ma Quân cũng phải bị Ngụy Quân liên lụy mà chết theo.
Đồng dạng, nếu Ma Quân chết, vậy Ngụy Quân cũng phải toi đời.
Thật ra Ngụy Quân rất muốn Ma Quân chết, nhưng khó khăn để giết chết Ma Quân so với hắn muốn chết còn khó khăn hơn nhiều.
Cho nên Ngụy Quân chỉ có thể như trước mang hy vọng ký thác ở trên cái chết của mình.
Mà Ma Quân lại là tảng đá ngáng chân trên con đường cầu chết của hắn.
Tuy vậy, Ma Quân muốn đi theo hắn đến Tây đại lục, Ngụy Quân vẫn không thể cự tuyệt.
Bởi vì hắn không có lý do cự tuyệt.
Hơn nữa cũng không cự tuyệt được Ma Quân, dù sao Ma Quân luôn hành động tự do.
Ai có thể cấm cản được hành động của Ma Quân đây?
Nếu ngăn cản không được, vậy biện pháp tốt nhất chính là dựa theo yêu cầu của Ma Quân.
Về sau hắn lại hành sự tùy theo hoàn cảnh là tốt rồi.
Ngụy Quân tin tưởng Ma Quân tuy là một cái phiền toái, nhưng chắc chắn không phải là cái phiền toái không giải quyết được.
Làm người phải có tinh thần lạc quan.
Nếu không cuộc sống sẽ không trôi qua.
...
Thời điểm đám người Ngụy Quân tiếp tục thưởng thức phong cảnh trên biển, ở Tây đại lục xa xôi, cũng đang gió nổi mây phun.
Việc Ngụy Quân và phái đoàn của hắn sẽ đến thăm Tây đại lục đã lan rộng khắp Tây đại lục.
Chính như đám người Trần Vạn Lý viếng thăm Đại Càn, đồng dạng cũng tạo ra chấn động rất lớn cho Đại Càn.
Phái đoàn Ngụy Quân đi sứ Tây đại lục, cũng tạo ra chấn động không nhỏ ở Tây đại lục.
Từ khi cuộc chiến tranh vệ quốc kết thúc, Đại Càn đều không có chính thức phái sứ đoàn đi viếng thăm Tây đại lục.
Đây là lần đầu tiên phá lệ.
Cho nên phương thức của người dân Tây đại lục về cách đối xử với đoàn người Ngụy Quân, thái độ cũng không thống nhất.
Có người muốn nhiệt liệt hoan nghênh, làm bề ngoài cho có.
Cũng có người muốn mạnh mẽ đuổi về, cho rằng không có gì tốt để giao lưu với sứ đoàn Đại Càn.
Thậm chí còn có người chủ trương giết chết bọn họ tế cờ, vừa lúc mượn dùng đầu người của đoàn người Ngụy Quân đề thăng sĩ khí quân mình.
Kinh đô Văn Hóa, là một tòa hùng thành của Tây đại lục.
Tòa thành thị này sản sinh rất nhiều nhà văn nổi tiếng và những nhà tư tưởng lớn, đều có được địa vị hết sức quan trọng ở toàn bộ Tây đại lục.
Còn được người Tây đại lục gọi là tổ địa phục hưng văn hoá.
Về tin tức Ngụy Quân, thông qua các loại con đường, đã cuồn cuộn không ngừng truyền tới kinh đô Văn Hóa.