Chờ ta về nhà; Thay ta về nhà; Mang ta về nhà (2)
Đại Hoàng tử ra vẻ người từng trải, thực tự nhiên nói: "Không cần giả vờ, đôi chân Cơ cô nương vừa thon vừa dài như thế, nhiều người có ham muốn đối với nàng, không chỉ một mình ngươi. Nhưng ánh mắt Cơ cô nương khá cao, không phải loại người nào cũng có thể để ý. Đương nhiên, Ngụy huynh ngươi khẳng định không thành vấn đề."
Vẻ mặt Ngụy Quân xám xịt, nhưng vẫn theo bản năng nhìn chân Cơ Lăng Sương một chút.
Quả thật vừa dài vừa thẳng.
Có thể ăn một năm.
Cơ Lăng Sương vốn không biết thẹn thùng.
Nhưng mà thấy Ngụy Quân nhìn chằm chặp vào chân thon dài của nàng, mặt cười hơi hơi đỏ lên.
Bất quá câu hỏi của nàng lại rất ung dung thoải mái: "Nhìn có đẹp không?"
Ngụy Quân gật gật đầu, thành khẩn nói: "Rất đẹp."
Quả thật đẹp mắt.
Ngụy Quân muốn phát minh quần bò để cho Cơ Lăng Sương mặc.
Trang phục trước mắt, vẫn rất khó thể hiện ra ưu điểm đôi chân thon dài của nàng, đáng tiếc.
Mặt Cơ Lăng Sương càng đỏ hơn, nhưng giọng điệu cũng rất sảng khoái: "Đẹp thì dùng hai mắt nhìn nhiều hơn nữa."
Dừng một chút, Cơ Lăng Sương trừng mắt liếc nhìn Đại Hoàng tử một cái, trong mắt và trong giọng nói đều mang theo sát khí: "Không nói ngươi, lại nhìn ta, ta móc hai tròng mắt của ngươi ra."
Chỉ là một tên hoàng tử mà thôi.
Còn không được Càn đế xem trọng.
Làm trưởng nữ của Cơ Soái, Cơ Lăng Sương thật đúng là không mang Đại Hoàng tử để vào mắt.
Nàng dám đắc tội Đại Hoàng tử, Đại Hoàng tử khẳng định không dám đắc tội nàng.
Trước khi Đại Hoàng tử thượng vị, hoàng tử hỗn huyết của hai tộc nhân yêu thật đúng là không có địa vị cao bằng ái nữ của quân đội đệ nhất nhân.
Hơn nữa, Cơ Lăng Sương chơi chung với Minh Châu công chúa, xem như thuộc công chúa đảng.
Nàng có thái độ ác liệt đối với Đại Hoàng tử, một chút vấn đề cũng không có.
Đại Hoàng tử cũng xác thực không có vì nguyên nhân Cơ Lăng Sương có thái độ ác liệt mà tức giận, hắn chỉ không biết nói gì: "Dựa vào cái gì mà Ngụy Quân có thể nhìn, nhưng bản cung không thể nhìn?"
Cơ Lăng Sương thản nhiên nói: "Ngụy đại nhân trông như thế nào? Ngươi trông như thế nào? Ngươi không tự so được sao?"
Đại Hoàng tử: "..."
Đã nhận phải bạo kích.
Hắn liếc mắt nhìn Ngụy Quân, cảm giác bạo kích còn lớn hơn nữa, vô cùng đau đớn nói: "Tưởng đẹp trai là có thể muốn làm gì thì làm hay sao?"
Ngụy Quân vỗ vỗ bả vai Đại Hoàng tử, an ủi nói: "Đúng vậy, ngươi nói không sai, đẹp trai đúng là có thể giết lung tung đó."
Đại Hoàng tử: "... Nông cạn, rất nông cạn. Cơ cô nương, ta không nghĩ tới ngươi là người như thế, một kẻ nông cạn."
"Bổn cô nương chỉ là khinh thường loại người dối trá như ngươi, Ngụy đại nhân nhìn chân ta đều là thoải mái nhìn, thoải mái ca ngợi, thoải mái thừa nhận. Không giống như ngươi, chỉ biết nhìn trộm." Cơ Lăng Sương khinh thường nói.
Đại Hoàng tử nổi giận: "Ta nhìn trộm là bởi vì ta có lòng biết xấu hổ, biết khống chế dục vọng của mình. Ngụy Quân ngay cả xấu hổ cũng không biết, chẳng phải là càng thêm háo sắc hay sao? Đây là ngươi đang ngụy biện?"
Hắn không phục.
Cơ Lăng Sương nghe vậy càng thêm khinh thường, thản nhiên nói: " Chỉ đại anh hùng có bản sắc, là danh sĩ thật tự phong lưu. Nam nhân háo sắc thì có làm sao? Ngụy đại nhân dám mang ý nghĩ chân thật của mình biểu hiện ra ngoài, lúc này mới là danh sĩ anh hùng chân chính. Không giống như ngươi, lấm la lấm lét, vừa thấy liền biết không phải cái thứ gì tốt."
Đại Hoàng tử: "..."
Hắn cảm giác Cơ Lăng Sương quả thực cố tình gây sự.
Nữ nhân này rất không giảng đạo lý.
"Ngụy huynh, ngươi hãy phân xử công bằng cho ta, nữ nhân này cũng quá già mồm át lẽ phải." Đại Hoàng tử không phục.
Ngụy Quân lại vỗ vỗ bả vai Đại Hoàng tử, an ủi nói: "Đừng cãi bướng, ngươi còn chưa có ý thức được vấn đề xuất hiện ở chỗ nào."
"Vấn đề ở đâu?" Đại Hoàng tử không hiểu.
Ngụy Quân chỉ chỉ mặt mình, bình tĩnh nói: "Đẹp trai như ta vậy, ta làm cái gì cũng đều đúng. Xấu trai như ngươi như vậy, ngươi làm cái gì cũng đều sai."
Đại Hoàng tử: "..."
Lôi đình bạo kích.
Hơn nữa là nam nữ kết hợp song đả.
Thế giới chó cắn này, khiến cho hắn tuyệt vọng.
Đại Hoàng tử cật lực vãn hồi tôn nghiêm: "Cũng chỉ có nữ nhân nông cạn mới có thể xem trọng tướng mạo, nữ nhân chân chính có nội hàm sẽ càng thêm xem trọng tố chất chỉnh thể của nam nhân."
Ngụy Quân đáng thương liếc mắt nhìn Đại Hoàng tử, hảo tâm nhắc nhở nói: "Huynh đệ, kiểu nói này chỉ nói nghe chơi cho vui mà thôi, nhưng ngàn vạn lần đừng tưởng là thật. Thời điểm ta tán gái cũng thường xuyên nói ta không xem trọng tướng mạo, chỉ xem trọng cảm giác, nhưng mà thực ra là ta không có cảm giác đối với người xấu."
Đại Hoàng tử không màng nói chuyện với Ngụy Quân nữa, quay đầu đi về phía boong tàu.
Đối với đôi cẩu nam nữ có nhân sinh quan ác liệt thái quá này, hắn không quen biết.
Nhìn bóng lưng Đại Hoàng tử chạy trối chết, Ngụy Quân nhún vai.
"Hài tử đáng thương, hy vọng sau khi hắn nhận ra sự thật, vẫn có thể yêu thương cuộc sống nhiệt tình như trước, vậy mới là chân chính chủ nghĩa anh hùng."
"Ngụy đại nhân quả nhiên không hổ là xuất thân Trạng Nguyên, xuất khẩu thành thơ." Cơ Lăng Sương ca ngợi nói.
Ánh mắt nàng sáng lên khi nhìn Ngụy Quân.
Ngụy Quân: "..."
Danh hiệu băng mỹ nhân của Cơ Lăng Sương ngay cả hắn cũng đã nghe nói qua.
Lăng Sương kiêu ngạo băng giá, người lạ chớ gần, cực kỳ nổi danh ở kinh thành.
Nhưng Ngụy Quân và Cơ Lăng Sương gặp nhau vài lần, hắn không cảm giác được nàng lạnh lẽo chỗ nào.
Rõ ràng vô cùng bình dị gần gũi nha.
Ngụy Quân cũng chỉ có thể nói, thế giới này cho tới bây giờ không hề có cái gì gọi là băng mỹ nhân.
Chẳng qua người mà băng mỹ nhân thân thiết không phải là ngươi mà thôi.
Đối với việc Cơ Lăng Sương phát ra tín hiệu, Ngụy Quân lựa chọn không chủ động, không cự tuyệt, không chịu trách nhiệm.
Ngụy Quân nói đỡ cho Đại Hoàng tử một câu: "Thật ra Đại Hoàng tử vẫn được đấy chứ, làm người không tồi."
"Ta biết, đáng tiếc hắn và Ngụy đại nhân đứng chung một chỗ." Cơ Lăng Sương nói: "Người so với người chỉ muốn chết, hàng so với hàng chỉ muốn ném. Đứng ở bên cạnh Ngụy đại nhân, nam nhân khác trên thế giới này đều chỉ có thua kém ngươi."
Ngụy Quân: "... Cơ cô nương ngươi thực biết nói chuyện."
Bạch Khuynh Tâm thích hắn như vậy, cũng chưa có chủ động như Cơ Lăng Sương bao giờ.
Ngụy Quân thật không nghĩ tới một băng mỹ nhân có thể nhiệt tình như vậy.
Cơ Lăng Sương nhún vai, mỉm cười nói: "Dù sao đều sẽ sớm chết, không tất yếu phải mạnh mẽ áp chế tình cảm của mình. Hơn nữa, ta tin tưởng Ngụy đại nhân sẽ không cười ta."
"Sẽ không, đương nhiên sẽ không. Loại chuyện bị nữ nhân theo đuổi thế này, kiếp trước ta đã được tập thành thói quen rồi."