Chờ ta về nhà; Thay ta về nhà; Mang ta về nhà (1)
Có lẽ bản thân Cơ Soái không có thành kiến đối với Trấn Tây Vương.
Nhưng Trấn Tây Vương chung quy là trợ giúp lớn nhất của hoàng thất ở trong quân.
Trừ bỏ Trấn Tây Vương, liền tương đương chặt đứt một bàn tay của hoàng thất Đại Càn ở trong quân đội.
Đối với cơ hội này, loại người tàn nhẫn như Cơ Soái sẽ rất khó bỏ qua.
Nhưng loại chuyện này hắn chắc chắn không thể nói chuyện trên mặt bàn.
Hắn chỉ có thể hết sức ám chỉ với Trấn Tây Vương một chút, cũng không tính là hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Dù sao, hắn không phải Trần Bách Lý, không có cảm tình gì đối với Trấn Tây Vương.
Buổi yến tiệc tiễn đưa này thật thương tâm.
Chủ yếu là hồi ức của Trấn Tây Vương và Trần Vạn Lý về Trần Bách Lý.
Mà Ngụy Quân, Cơ Lăng Sương và Đại Hoàng tử thì lén thảo luận mối tình bằng hữu của Trấn Tây Vương và Trần Bách Lý năm đó đến cùng có biến chất hay không.
Sau khi bữa cơm này chấm dứt, đám người Ngụy Quân liền đi trước lên thuyền lớn tới Tây đại lục.
Mà cùng lúc đó, ở bên kia hải dương, Tây đại lục xa xôi, một tướng quân mặc kim hoàng sắc khải giáp đang lắng nghe một lão gia gia râu bạc tuyên bố lời tiên đoán.
Vẻ mặt lão gia gia râu bạc có chút kích động.
"Đến rồi."
Tướng quân giật mình: "Cái gì đến rồi?"
Lão gia gia râu bạc run giọng nói: "Đạo sư cách mạng vĩ đại, tiên phong phản đế phản phong kiến, người ghi chép lịch sử công chính, người thuần phục sao Văn Khúc, lãnh tụ tinh thần Nho gia, ân nhân cứu mạng Mặc gia, Thánh hiền hành tẩu chốn nhân gian - Mr Ngụy sắp đến kinh đô văn hóa, cách mạng của chúng ta được cứu rồi."
Phong cảnh trên biển —— nước rất nhiều.
Nghĩ lệch ra thì cũng chỉ như diện bích.
Nước rất nhiều, chữ này có ý tứ.
Nhìn bốn bề là biển lớn mênh mông, Cơ Lăng Sương còn có chút hưng phấn vào ngày đầu tiên, ngày hôm sau cảm xúc cũng coi như vui vẻ.
Ngày thứ ba thì hơi nhàm chán rồi.
Cứ dựa theo hành trình, bọn họ ít nhất phải lưu lại trên biển một tuần.
Nếu gặp được bão lớn, còn có thể lâu hơn.
Cơ Lăng Sương có chút phiền muộn.
"Kết giới trên biển giữa hai vùng đại lục còn chưa có hoàn toàn biến mất, rất khó truyền tống trực tiếp từ Đại Càn đến Tây đại lục, phụ soái tính chuyện truyền tống vượt biển, cơ bản đã không có khả năng." Cơ Lăng Sương bất đắc dĩ nói.
Cơ Soái vốn đang tính để cho Cơ Lăng Sương sau khi đến Tây đại lục, lập một tòa truyền tống trận ở Tây đại lục.
Sau đó hắn ở bên này lại phái đại quân đánh bất ngờ, đánh cho Tây đại lục một đòn trở tay không kịp.
Kế hoạch hay đó.
Sự thật lại tàn khốc.
Ngụy Quân và Đại Hoàng tử đều bảo trì bình tĩnh.
Đại Hoàng tử nói: "Cơ Soái đã dự kiến trước chuyện này, nếu truyền tống vượt biển dễ dàng, vậy quân đội Tây đại lục đã sớm xâm nhập với quy mô lớn vào Đại Càn chúng ta mới đúng. Mấy năm nay quân đội Tây đại lục vẫn chỉ loanh quanh rải rác vào nước ta cũng đã thuyết minh rất nhiều vấn đề, Cơ Soái sẽ không mang tất cả hy vọng đều ký thác vào cách truyền tống vượt biển."
Ngay cả hắn cũng nghĩ tới vấn đề này một cách thấu đáo.
Đại Hoàng tử đương nhiên sẽ không cho rằng mình thông minh hơn so với Cơ Soái.
Cơ Lăng Sương nhìn như là một người, nhưng mà Đại Hoàng tử đoán hiện tại một mình Cơ Lăng Sương tương đương một binh đoàn.
Đối với lời phân tích của Đại Hoàng tử, Cơ Lăng Sương nghe thấy rất đúng.
Nhưng mà vẫn có chút thất vọng.
"Chúng ta thiếu một đường lui." Cơ Lăng Sương trầm giọng nói.
Truyền tống trận vượt biển không khả thi, không chỉ có bọn họ không thể vận binh đến Tây đại lục, bọn họ cũng rất khó truyền tống từ Tây đại lục để trở về.
Vốn là lữ trình cửu tử nhất sinh, hiện tại càng thêm gian nan.
Cơ Lăng Sương thật sự không sợ chết.
Nhưng mà dưới tình huống có thể không chết, ai lại nguyện ý đi tìm chết đây?
Chỉ có Ngụy Quân nguyện ý...
Nghe Cơ Lăng Sương nói như vậy, Đại Hoàng tử liếc mắt nhìn Ngụy Quân một cái, mười phần trấn định.
Trên tay hắn có một tạo hóa mà Hồ Vương bảo hắn trao cho Ngụy Quân.
Đây là một phần đại lễ.
Bằng vào đại lễ của Hồ Vương, Đại Hoàng tử tự nghĩ giúp cho mình và Ngụy Quân ở Tây đại lục hoành hành ngang ngược khẳng định là làm không được, nhưng bảo mệnh hẳn là vẫn là không khó.
Đương nhiên, hiện tại Đại Hoàng tử không có ngay lập tức trưng ra con bài chưa lật.
Hồ Vương đặc biệt dặn dò hắn , không đến thời khắc nguy cấp, không nên khởi động con bài chưa lật.
Chỉ vào lúc nguy hiểm, mới thi ân cho Ngụy Quân, từ đó hoàn toàn thu phục Ngụy Quân.
Thực ra Đại Hoàng tử không muốn thu phục Ngụy Quân.
Hiện tại Đại Hoàng tử lo lắng nếu như Ngụy Quân biết con bài chưa lật này, dựa vào đạo đức của Ngụy Quân, thực có khả năng sẽ mang đại cơ duyên này để cho người khác, ví dụ như Cơ Lăng Sương.
Nếu là những người khác, Đại Hoàng tử khẳng định sẽ không lo lắng phát sinh loại chuyện này.
Nhưng mà là Ngụy Quân, Đại Hoàng tử không có nắm chắc.
Ngụy Quân quả thật là loại có thể xả thân vì người người khác.
Vì tính mạng Ngụy Quân, Đại Hoàng tử lựa chọn giữ bí mật trước.
Hơn nữa, hiện tại sứ đoàn Tây đại lục dù sao vẫn đang ở trên thuyền.
Giờ đây mang cơ duyên cho Ngụy Quân, dễ dàng bị người Tây đại lục phát hiện.
Vẫn là đợi đến lúc tới Tây đại lục, lại hành sự tùy theo hoàn cảnh là tốt nhất.
Cho nên Đại Hoàng tử lựa chọn án binh bất động.
Mà Ngụy Quân cũng không biết Hồ Vương đã vì hắn mà hộ giá hộ tống toàn bộ hành trình, để cho hắn không phải lo lắng những chuyện về sau.
Lúc này Ngụy Quân vẫn đang tràn ngập kỳ vọng đối với hành trình tới Tây đại lục.
Hắn tin rằng mình sẽ nắm bắt được cơ hội lần này.
Mang cửu tử nhất sinh, biến thành thập tử vô sinh.
Đương nhiên, Ngụy Quân cũng không quên an ủi Cơ Lăng Sương.
"Cơ cô nương yên tâm, trên đời này vốn không có đường, bởi nhiều người đi, mới thành đường đó thôi. Đường lui cũng là như thế, xe đến trước núi ắt có đường, trước tiên chúng ta cố gắng hết sức là được, cát nhân đều có thiên tướng, khẳng định ngươi sẽ không chết sớm." Ngụy Quân xác nhận nói.
Đây là lời chúc phúc đến từ Thiên Đế.
Ánh sáng của con đường chính nghĩa.
Ngươi sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Có nguy hiểm để cho bản Thiên Đế đến gánh.
Những lời này của Ngụy Quân hoàn toàn đều là lời thật lòng.
Thế cho nên hắn không cần quan tâm Cơ Lăng Sương nghe được hắn an ủi như thế sẽ có suy nghĩ gì.
Đại Hoàng tử nghe Ngụy Quân nói xong, cố ý dùng bả vai huých vào cánh tay Ngụy Quân, thấp giọng hỏi: "Có suy nghĩ gì sao?"
Ngụy Quân: "? ? ?"