Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 600 - Chương 600. Không Ai Trong Thiên Hạ Hiểu Được Quân (3)

Chương 600. Không ai trong thiên hạ hiểu được quân (3) Chương 600. Không ai trong thiên hạ hiểu được quân (3)

Không ai trong thiên hạ hiểu được quân (3)

U linh này không giống vậy.

Tôn sùng thuyết vô thần, trực tiếp đặt mình trong thế đối lập với chư thần.

Hơn nữa rõ ràng còn muốn tiêu diệt chư thần.

Chỉ cần điều này thôi đã không thể gượng dậy được.

Lại còn cả chủ trương "Không tấn công", phản đối chiến tranh...

Vậy còn đánh cái gì?

Cái này cũng quá ngây thơ rồi.

Không lẽ chuẩn bị dùng lòng thương đi cảm hóa đối thủ sao?

Cơ Lăng Sương cảm giác u linh này có phần quá mức chủ nghĩa lý tưởng, nói trắng ra chính là ngây thơ.

Nhưng ngây thơ cũng không có gì không tốt.

Tối thiểu không cần lo lắng bị lừa.

Cơ Lăng Sương không tiếp tục hỏi Trần Vạn Lý về chuyện tình có liên quan u linh nữa, một mặt là nàng không thể mang mục đích của chính mình biểu hiện quá rõ rệt, còn có một phần nguyên nhân là bởi vì bọn họ đã sắp đi tới địa bàn Trấn Tây Vương.

Xuống ngựa là có thể đi thuyền đến Tây đại lục.

Vậy cũng có nghĩa là chính thức rời khỏi biên giới nước Đại Càn.

Trước khi rời khỏi Đại Càn, Trấn Tây Vương thiết yến khoản đãi sứ đoàn.

Chủ yếu là khoản đãi Trần Vạn Lý.

Đám người Ngụy Quân đều là ăn theo.

Trên tiệc rượu, Cơ Lăng Sương tới gần Ngụy Quân, nhìn Trấn Tây Vương và Trần Vạn Lý ở phía trước đang thì thầm bàn chuyện với nhau, nàng thấp giọng bát quái nói: "Ngụy đại nhân, ngươi nghe nói chuyện gì không?"

Vẻ mặt Ngụy Quân mê man: "Nghe nói chuyện gì vậy?"

Cơ Lăng Sương thần thần bí bí mở miệng: "Nghe nói Trấn Tây Vương và Trần Bách Lý là thật tâm yêu nhau."

Ngụy Quân vừa nhấp một ngụm rượu, nghe vậy thiếu chút nữa trực tiếp phun lên mặt Cơ Lăng Sương.

Ngụy Quân: "... Cơ cô nương, ta nghĩ rằng ngươi là một băng mỹ nhân, không ngờ ngươi là một hủ nữ?"

"Hủ nữ là cái gì?" Cơ Lăng Sương ngờ vực.

Ngụy Quân giải thích nói: "Hủ nhãn nhìn ai cũng ra người đồng tính."

Lần này Cơ Lăng Sương nghe hiểu.

Ngụy Quân có cảm giác thực thần kỳ.

Thế mà nàng nghe hiểu.

Cô nàng này giỏi.

Lực lý giải có chút mạnh nha.

"Ngụy đại nhân, ta không có nói giỡn với ngươi, Trần Bách Lý đến khi chết vẫn còn độc thân, không có con nối dõi. Trong quân có lời đồn, hắn và Trấn Tây Vương thường hay cầm đuốc tâm tình xuyên đêm, ngủ chung một gối." Cơ Lăng Sương nói.

Ngụy Quân: "..."

Đại Hoàng tử ngồi ở bên cạnh Ngụy Quân, hắn lúc này cũng bồi thêm một câu: "Bản cung cũng nghe nói qua việc này, nghe nói Trấn Tây Vương vẫn luôn có điểm ý tứ đối với Trần Bách Lý. Đương nhiên, sau khi Trần Bách Lý gặp chuyện không may, liền không có ai nói về chuyện này nữa. Nhưng, Trần Bách Lý đã được xác nhận là không phải do Trấn Tây Vương giết, vậy câu chuyện năm đó có thể vị tất là tin đồn vô căn cứ."

Ngụy Quân không biết nên nói gì cho tốt.

Chẳng lẽ tư tưởng của hắn quá bảo thủ sao?

Lại nói, nếu ở thời cổ đại, loại chuyện này dường như cũng rất bình thường.

Cái khác không nói, Cổ Anh chính là một ví dụ rất rõ ràng.

Lâm tướng quân và Cổ Anh là thanh mai trúc mã, nếu như Cổ Anh bình thường một chút, nhắm chừng hai người bọn họ cũng kết hôn.

Nhưng không phải trúc mã này lúc nào cũng ưa thích trúc mã kia.

Vậy thanh mai không chịu nổi rồi.

Nhưng chuyện đó ở thời đại này, dường như là một thú vui tao nhã.

Ngụy Quân chỉ có thể tự nhủ, hắn quả nhiên vẫn còn quá thuần khiết.

Bị những lời nói của Cơ Lăng Sương và Đại Hoàng tử ảnh hưởng, giờ đây hắn nhìn Trấn Tây Vương và Trần Vạn Lý đang bốn tay nắm chặt nhau, bộ dáng thâm tình đối mặt, ánh mắt đều có chút cổ quái.

Tuy lúc này Trấn Tây Vương và Trần Vạn Lý đang bàn những chuyện đều là chuyện chính sự.

Trấn Tây Vương: "Bách Lý... Bách Lý hắn thật sự đã chết?"

Trần Vạn Lý khẽ thở dài một hơi, gật gật đầu nói: "Vương gia nén bi thương."

Sắc mặt Trấn Tây Vương đột nhiên tái nhợt.

Thật ra hắn đã sớm chấp nhận hiện thực.

Chỉ là sau khi nghe Trần Vạn Lý xác định đáp án, trong lòng hắn vẫn dâng lên nỗi xót thương.

"Thực xin lỗi." Thanh âm Trấn Tây Vương mười phần cay đắng.

Ngụy Quân đã điều tra rõ nguyên nhân cái chết của Trần Bách Lý.

Hoàn toàn là một tay hoàng thất tạo thành.

Mà hắn chính là người trong hoàng tộc.

Tuy vẫn luôn chẳng hay biết gì, nhưng mà Trấn Tây Vương vẫn có cảm giác vô cùng có lỗi.

Hắn vốn nhận định Trần Bách Lý là tri kỷ nhân sinh.

Không nghĩ tới tri kỷ của mình bị người xuống tay, kẻ đó lại còn là thân nhân thân thiết nhất của mình.

Loại chuyện này đối với hắn mà nói, thật là quá mức thống khổ.

Nhưng Trần Vạn Lý cũng không có ý trách tội Trấn Tây Vương.

"Vương gia là Vương gia, tiên đế là tiên đế. Ta nói rồi, Vương gia là một trong số ít những người không phụ lòng Bách Lý, có thể quen biết Vương gia, là may mắn của đệ đệ Bách Lý." Trần Vạn Lý nói.

Trấn Tây Vương nhìn khuôn mặt này giống hệt hảo hữu của mình, trong nháy mắt tâm thần trở nên hoảng hốt.

Nhưng hắn dù sao cũng là tuyệt đỉnh cường giả, tâm chí kiên nghị, không đến mức dễ dàng lung lay lý trí.

Trấn Tây Vương rất nhanh liền nhớ tới cuộc đối thoại của mình và Trần Vạn Lý khi gặp mặt.

Lúc đó hắn hỏi Trần Vạn Lý, Trần Bách Lý rốt cuộc có thông đồng với địch bán nước hay không.

Trần Vạn Lý lựa chọn trầm mặc không đáp.

Sau đó Trấn Tây Vương đuổi Trần Vạn Lý đi.

"Thật sự xin lỗi, trước kia là bổn vương lỗ mãng." Trấn Tây Vương lại xin lỗi.

Vừa rồi là vì hoàng thất, xin lỗi Trần Bách Lý.

Lần này là vì mình, xin lỗi Trần Vạn Lý.

Trần Vạn Lý cũng không có để trong lòng.

"Vương gia không cần như thế, bên trong hoàng thất có thể có người chân tình như Vương gia, là một chuyện tốt." Trần Vạn Lý nói.

Ánh mắt Trấn Tây Vương nhìn về phía Trần Vạn Lý có chút phức tạp.

Hắn biết lần này tha cho Trần Vạn Lý trở về, có khả năng chính là thả hổ về rừng.

Ngày khác Trần Vạn Lý trở lại Đại Càn, khả năng sẽ mang theo thiên quân vạn mã.

Dù vậy, Trấn Tây Vương vẫn như trước kia, không muốn binh đao gặp lại cùng Trần Vạn Lý vào lúc này.

"Vạn Lý huynh, vô luận ngươi lựa chọn cái gì, bổn vương đều không có lời nào để nói. Nhưng nếu Tây đại lục lại xâm phạm Đại Càn ta, bổn vương cũng chỉ có thể một lần nữa mặc giáp trụ ra trận. Đến lúc đó hai quân giao chiến, ai vì chủ nấy, hy vọng Vạn Lý huynh chớ nên trách bổn vương vô tình." Trấn Tây Vương chân thành bảo.

Trần Vạn Lý chủ động kính Trấn Tây Vương một chén rượu, nói: "Vương gia cũng không cần phải nhớ tình xưa, nhưng trước khi đi, Vạn Lý vẫn muốn khuyên Vương gia một câu, công thành lui thân đi."

"Công chưa thành, nói gì đến chuyện lui thân?" Trấn Tây Vương lắc đầu nói.

Trần Vạn Lý không có khuyên nữa.

Hắn mơ hồ biết Cơ Soái muốn làm cái gì.

Cũng cảm nhận được Cơ Soái có ác ý với Trấn Tây Vương.

Bình Luận (0)
Comment