Ngụy Tuấn khống chế cảm xúc muốn giơ tay lên.
Đây là do hắn làm.
Chuẩn xác mà nói, là Thiên Đế làm.
Lúc thiên đình thành lập, sẽ không để quỷ xuất hiện ở dương gian.
Quy tắc và trật tự là căn cơ thiên đình, vạn sự vạn vật đều tồn tại theo quy tắc và trật tự đã được định sẵn, thế giới mới có thể trở nên càng thêm tốt đẹp.
Nếu hai giới âm dương thông suốt, trăm quỷ lui tới giữa nhân gian, thế giới như vậy thì Thiên Đế cũng đã thấy qua nhiều.
Kết quả chỉ có dân chúng bình thường rơi vào cảnh lầm than, yêu ma quỷ quái hoành hành hậu thế.
Cường giả tùy ý chiếm lấy tất cả, mà kẻ yếu chỉ có thể tham sống sợ chết, an toàn sinh mệnh đều không có được chút bảo đảm, càng không nói đến an toàn tài sản.
Thế giới như vậy, là nhạc viên của cường giả, địa ngục của kẻ yếu.
Thiên đình không hề muốn.
Cho nên Thiên Đế dùng đại thần thông ngăn cách âm dương, ấn định trật tự, để cho trời, đất, người, thần, ma thực hiện nhiệm vụ riêng của nó, không can thiệp chuyện của nhau.
Bình ổn rất nhiều phân tranh của thế gian.
Đương nhiên, điều này cũng khiến cho rất nhiều cường giả bất mãn.
Không thể nghi ngờ, loại hành vi này của Thiên Đế là bảo hộ kẻ yếu, lại tổn hại lợi ích cường giả.
Cho nên điều này khiến cho rất nhiều cường giả liền tự phát tụ tập lại ở bên người Đạo Tổ.
Thiên Đế làm như vậy, thật ra cũng là chủ động lựa chọn trận doanh của mình, đồng thời đẩy những cường giả sang phe khác.
Trận doanh chọn xong rồi, vậy đến so xem nắm đấm của ai lớn hơn.
Khi Thiên Đế trấn áp xong Đạo Tổ, quy củ tự nhiên cứ dựa theo quy tắc của Thiên Đế.
Cho nên quỷ không tồn tại.
Khẳng định ít nhất ở dương gian không thấy được.
Đại Hoàng tử muốn nghịch chuyển âm dương, cũng căn bản không có cơ hội.
Muốn giải quyết vấn đề này, biện pháp duy nhất chính là nhanh chóng giết chết Ngụy Quân.
Chờ Ngụy Quân biến thành Thiên Đế, vậy tất cả quy tắc đều có thể thay đổi.
Thiên Đế có quyền hạn cũng có thực lực nghịch chuyển âm dương.
Đại Hoàng tử nghe thấy Trần Vạn Lý phủ nhận Tây đại lục có khả năng có quỷ, hứng thú nhất thời có chút giảm bớt.
Hắn không có hứng thú không nhiều lắm đối với u linh gì đó.
Hắn chỉ muốn làm sống lại mẫu thân mình.
Nghe Trần Vạn Lý nói Tây đại lục cũng không có quỷ, Đại Hoàng tử lười nghe tiếp.
Nhưng Cơ Lăng Sương vẫn cảm thấy rất hứng thú.
"Trần tiên sinh, ngươi nói u linh cụ thể là chỉ cái gì?" Cơ Lăng Sương tò mò hỏi.
Trần Vạn Lý giải thích nói: "Trong nhận thức của dân bản xứ ở Tây đại lục, u linh chỉ là một thứ mà không thể nhìn thấy ánh sáng, phải ẩn mình trong chỗ tối, chờ đợi cơ hội giống như là u linh, mê hoặc người khác, dẫn dắt thế nhân đi tới mười tám tầng địa ngục."
Cơ Lăng Sương nghe vậy càng thêm tò mò: "Đây là nhận thức của rất nhiều người Tây đại lục, trên thực tế thì sao?"
"Trên thực tế thì..." Trần Vạn Lý có chút muốn nói lại thôi.
Nhìn Cơ Lăng Sương, lại nhìn Ngụy Quân, Trần Vạn Lý quyết định lựa chọn tin tưởng nhân phẩm của bọn họ.
Dù sao nhân phẩm của Ngụy Quân đã được công nhận.
Cơ Lăng Sương cũng chưa từng có quá khứ xấu xa.
"Trên thực tế u linh này đã có rất nhiều tín đồ, đây cũng là nguyên nhân nó bị bao vây tiêu diệt. Dưới sự thống trị của thần quyền, trước những giai cấp đang trỗi dậy, u linh này muốn thực hiện tân cách mạng, tiến hành phân chia lại lợi ích, chính vì thế mà nó đã được chú định là không thể sống được trên đời." Trần Vạn Lý nói.
Mày kiếm Cơ Lăng Sương nhíu lại.
Nàng xác nhận, đây là tin tức nàng cần, cũng là tin tức Đại Càn cần.
"Trần tiên sinh, tư tưởng của u linh này là gì?" Cơ Lăng Sương hỏi.
Trần Vạn Lý lặng lẽ một lát, sau đó trầm giọng nói: "Điều thứ nhất, thuyết vô thần."
Cơ Lăng Sương: "..."
Kẻ này giỏi.
Ngay từ điều thứ nhất đã trực tiếp đấu với thần tiên.
Trên thế giới này có tồn tại chân thần.
Trách không được gọi nó là u linh.
Kẻ này không bị bao vây tiễu trừ mới là kỳ quái.
"Giờ thì ta đã hiểu u linh vì cái gì là u linh, cùng với chuyện nó vì sao bị bao vây tiêu diệt." Cơ Lăng Sương nói: "Nhưng tư tưởng như vậy ở Tây đại lục cũng có thể lưu truyền rộng rãi được sao?"
"Đương nhiên có thể, cái gì càng cấm, thì ở những chỗ riêng tư sẽ lưu truyền càng nhanh hơn." Ngụy Quân nói một câu rất triết lý.
Trừ phi có thể giống như Thiên Đế, trực tiếp chế định quy tắc mà người ta không thể vi phạm.
Nếu không chỉ trông cậy vào một số áp bách cưỡng chế, là hoàn toàn không dập tắt được.
Thực dễ dàng sẽ xuất hiện loại tình huống này.
Cơ Lăng Sương không thể phản bác.
Nhưng nàng mang chuyện tình u linh ghi tạc trong lòng.
Trực giác nói cho nàng biết, nói không chừng u linh có thể làm ra một phen đại sự ở Tây đại lục.
Cho dù làm không được, nàng cũng muốn giúp u linh này làm một phen đại sự.
Kẻ địch của kẻ địch, chính là bằng hữu của mình.
Nghĩ đến đây, Cơ Lăng Sương lại hỏi: "Trần tiên sinh, u linh có thù hận gì với Đại Càn không?"
Trần Vạn Lý nói: "Không có thù oán gì, u linh này chỉ có chủ trương 'Không tấn công' ."
Thiếu chút nữa Cơ Lăng Sương nghĩ mình nghe lầm: "Không tấn công?"
"Đúng vậy." Trần Vạn Lý khẳng định thính lực của Cơ Lăng Sương.
Cơ Lăng Sương kinh ngạc: "Ta nhớ không có lầm thì 'Không tấn công' là một trong những chủ trương của Mặc gia phải không?"
Không tấn công, phản đối xâm lược chiến tranh.
Một trong những trung tâm tư tưởng của Mặc gia.
Trần Vạn Lý lại khẳng định với Cơ Lăng Sương, trả lời: "Ngươi không có nhớ lầm, 'Không tấn công' thật sự là một trong những trung tâm tư tưởng của Mặc gia."
"Vậy..."
"U linh học tập tư tưởng trăm nhà trong một thời gian dài, tự hình thành tư tưởng của chính mình, xác thực có một số chỗ giống với Mặc gia chúng ta, cũng là không mưu mà hợp." Trần Vạn Lý nói: "Không dối gạt Cơ cô nương, đệ tử Mặc gia không hề thiếu những người tín ngưỡng u linh."
Cơ Lăng Sương: "..."
Hiện tại, nàng sao lại có cảm giác u linh này không thoát khỏi quan hệ với Mặc gia vậy nhỉ?
Bất quá có hay không có quan hệ cũng không quan trọng gì cả.
Nàng chỉ cần phán đoán u linh này đến cùng có chỗ nào hữu dụng đối với phe mình.
Trước mắt đến quan sát một chút, là biết hữu dụng ở chỗ nào.
Cho nên Cơ Lăng Sương có chút chờ mong.
Đương nhiên, chờ mong là chờ mong, nhưng mà càng theo dõi những tin tức mà Trần Vạn Lý tiết lộ về u linh, thì Cơ Lăng Sương càng bắt đầu suy xét về u linh này.
Không có biện pháp, chủ trương của nó quá không thực tế.
So với chủ trương của Ngụy Quân còn thái quá hơn.
Ngụy Quân chỉ muốn phản đế phản phong kiến, người ủng hộ Ngụy Quân cũng rất đông, trên lý luận thật ra có thể thành công.