Không ai trong thiên hạ hiểu được quân (1)
Yêu Hoàng lần này bị thuyết phục.
Trước đây, Hồ Vương từng nói với Yêu Hoàng, bọn họ nên ủng hộ Ngụy Quân tấn thăng Bán Thánh.
Nhưng mà Yêu Hoàng có chút chần chờ không quyết.
Bởi vì thiên phú Ngụy Quân quá xuất sắc, nếu để cho Ngụy Quân thật sự thành Bán Thánh, đối với Yêu tộc mà nói cũng là sự uy hiếp thật lớn.
Nhưng hôm nay Yêu Hoàng thay đổi ý tưởng.
Sự tồn tại của Ngụy Quân, căn bản gây tổn hại trước tiên không phải là yêu đình, mà là Đại Càn.
Ngụy Quân hoàn toàn không nhắm mục tiêu đến yêu đình, chỉ nhắm vào những người hoặc những thứ không chính xác.
Loại người đơn thuần này, thật là kẻ lợi dụng tốt nhất.
Hắn có trí giả vô song như Hồ Vương giúp hắn bày mưu, tự nhiên có thể mượn đao giết người, hoàn toàn không cần lo lắng uy hiếp đến từ Ngụy Quân.
Cần lo lắng là Đại Càn mới phải.
Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Yêu Hoàng chỉ cảm thấy tất cả đều rộng mở khoáng đạt.
"May mắn có Hồ Vương, nếu không bổn hoàng có khả năng thật sự sẽ tổn thất cái chuôi bảo kiếm Ngụy Quân này." Yêu Hoàng vui mừng tán thưởng.
Thậm chí không tiếc nâng lên Hồ Vương hạ thấp chính mình.
Trò chơi thu mua yêu tâm này, Yêu Hoàng đùa bỡn lô hỏa thuần thanh.
Hồ Vương cũng biết Yêu Hoàng đang cố ý thu mua hồ tâm, nhưng nàng vẫn mười phần cảm động.
Chủ thượng nguyện ý khen ngươi như vậy, ngươi còn có cái gì không hài lòng đây?
"Ngô hoàng anh minh." Hồ Vương cúi đầu hành đại lễ.
Yêu Hoàng gật gù, nói: " Ngụy Quân xác định muốn đi Tây đại lục sao?"
Hồ Vương nói: "Đã xác nhận, chiến tranh Tây đại lục và Đại Càn leo thang hết sức căng thẳng, Cơ Trường Không chuẩn bị mang Ngụy Quân trở thành vật hy sinh, đi dò hỏi tình hình địch. Bệ hạ, chúng ta hiểu rõ về Cơ Trường Không, kẻ này tàn nhẫn đối với người khác, tàn nhẫn đối với chính mình. Hắn tuyệt đối có thể làm ra chuyện tình hy sinh Ngụy Quân, nhưng chúng ta không thể để cho loại chuyện này phát sinh."
"Không sai, Cơ Trường Không quả thực sự tình gì cũng có thể làm được. Hồ Vương, theo ý kiến của ngươi, chúng ta phải làm như thế nào?" Yêu Hoàng khiêm tốn thỉnh giáo nói.
Trên mặt Hồ Vương lóe lên nụ cười tự tin, nói: "Bệ hạ cứ yên tâm đi, thần đã có kế hoạch toàn diện. Căn cứ người của chúng ta truyền ra tin tức, Ngụy Quân lần này đi sứ Tây đại lục, còn cần một gã hoàng tử hoặc là công chúa phối hợp. Thần đã thông tri Đại Hoàng tử, để cho hắn và Ngụy Quân cùng nhau đi Tây đại lục."
Yêu Hoàng trong lòng vừa động, nói: "Hồ Vương lại chuẩn bị cho Đại Hoàng tử và Ngụy Quân một cái tạo hóa?"
"Bệ hạ thánh minh, vừa lúc mượn cơ hội này, để cho Đại Hoàng tử giúp Ngụy Quân thành tựu Bán Thánh, mượn cơ hội này thu phục nhân tâm Ngụy Quân. Mà sau khi Ngụy Quân trở thành Bán Thánh, đau đầu trước hết là Tây đại lục, tiếp đến là Đại Càn. Không phải tộc ta, tất có lòng riêng, vô luận là ai bị tổn thất, đối với yêu đình chúng ta mà nói đều là chuyện tốt."
Hồ Vương càng nói càng hưng phấn.
Giả thiết của nàng đã trở thành sự thật.
Nếu tất cả đều có thể phát triển dựa theo kế hoạch, vậy nàng sẽ trở thành trí giả vĩ đại nhất Yêu tộc từ trước tới nay.
Kế hoạch của Hồ Vương có lực thuyết phục rất mạnh, và tính khả thi cũng rất lớn, Yêu Hoàng không muốn xảy ra sai sót.
Yêu Hoàng chỉ là có chút đau lòng: "Muốn trợ giúp Ngụy Quân thành tựu Bán Thánh, cần tiêu phí cái giá quá lớn."
"Bệ hạ yên tâm, cái giá này yêu đình chúng ta phải trả rất đáng. Chỉ cần Ngụy Quân trở thành Bán Thánh, hắn và Đại Hoàng tử nhất định có thể bình an trở về. Đến lúc đó toàn bộ những gì chúng ta trả giá đều sẽ nhận được đền đáp xứng đáng, bệ hạ, đây là đầu tư một vốn bốn lời đó."
Cảm xúc của Hồ Vương như đang trào dâng.
Nàng khẳng định lần này có cơ hội làm nên lịch sử, dẫn dắt Yêu tộc mở ra tương lai hoàn toàn mới.
Một ngàn năm, một vạn năm sau, trên dưới Yêu tộc đều sẽ nhớ kỹ tên của nàng.
Yêu Hoàng cũng bị tự tin của Hồ Vương lây nhiễm.
Với bộ dáng hăng hái đầy trí tuệ này của Hồ Vương, thật sự là rất khó để cho yêu quái nào không tin nàng.
Cho nên Yêu Hoàng cuối cùng đánh nhịp làm ra quyết định: "Hay lắm, tất cả liền ấn theo sự sắp xếp của Hồ Vương."
"Thần nhất định không cô phụ kỳ vọng của bệ hạ."
Thanh âm Hồ Vương vang lên đầy khí phách.
...
Bốn hôm sau.
Sứ đoàn Đại Càn chính thức rời kinh, bước trên lữ trình đến Tây đại lục.
Toàn bộ hành trình, Ngụy Quân được Trần Vạn Lý tôn sùng là thượng khách, những người liên quan cùng đến Tây đại lục như Cơ Lăng Sương và Đại Hoàng tử, cũng được hưởng lễ ngộ rất lớn.
Trên đường đến Tây đại lục, Ngụy Quân thuận miệng hỏi một câu: "Trần tiên sinh, tình huống hiện tại của Tây đại lục như thế nào? Khi chúng ta đến Tây đại lục, có cần kiêng kị cái gì hay không?"
Trần Vạn Lý ngẫm nghĩ, tiết lộ bí ẩn thứ nhất cho Ngụy Quân: "Ngụy Quân, không dối gạt ngươi, hiện tại có một u linh đang lang thang ở Tây đại lục. Vì tiến hành cuộc bao vây tiễu trừ thần thánh đối với u linh này, mà tất cả thế lực Tây đại lục, đều liên hợp lại, đây là mâu thuẫn chủ yếu trước mắt của Tây đại lục."
Ngụy Quân: "..."
Chuyện này sao lại có cảm giác mạnh như vậy?
…
"U linh? U linh là cái gì?"
Đại Hoàng tử và Cơ Lăng Sương nghe Trần Vạn Lý nói như thế, đều tràn ngập hứng thú.
"Tây đại lục chẳng lẽ có quỷ?" Đại Hoàng tử cảm thấy rất hứng thú với đề tài này.
Nguyên nhân quan trọng nhất của việc hắn muốn làm Hoàng đế, chính là muốn làm sống lại mẫu thân hắn.
Hồ Vương nói cho hắn biết một nửa khí vận Đại Càn có cơ hội làm sống lại mẫu thân hắn, cái này cũng là nguyên nhân quan trọng mà Hồ Vương không nghi ngờ Đại Hoàng tử phản bội.
Nhưng trên mảnh đất Đại Càn này, lại không có quỷ.
Người đã chết chính là thật sự đã chết.
Yêu cũng như vậy.
Giữa sinh tử có sự cách trở lớn một cách khủng khiếp, âm dương chia cách, không thể gặp lại.
Mặc cho ngươi phong hoa tuyệt đại, tu vi thông thiên, nhưng sau khi người thân qua đời, ngươi vẫn phải gánh chịu nỗi khổ đau âm dương cách biệt chia ly.
Không ai có thể thay đổi.
Từ cổ đến nay, không có xuất hiện qua ngoại lệ.
Nhưng đây chỉ là tình huống ở Đại Càn.
Tây đại lục và Đại Càn không đi chung một con đường, nếu nói Tây đại lục có quỷ, Chuyện này đối với Đại Hoàng tử lại là một sự vui mừng ngoài ý muốn.
Có lẽ hắn muốn cứu mẫu thân hắn, còn có biện pháp khác.
Nhưng sự thật khiến cho hắn thất vọng rồi.
Trần Vạn Lý lắc đầu nói: "Không phải quỷ, là u linh. Tây đại lục cũng không có quỷ, giống như trong u minh có một loại quy tắc, ngăn cách sinh tử, để cho quỷ không thể xuất hiện ở nhân gian."