Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 614 - Chương 614. Thần Thánh Tiên Phật, Há Cứ Phải Là Con Dòng Cháu Giống (2)

Chương 614. Thần thánh tiên phật, há cứ phải là con dòng cháu giống (2) Chương 614. Thần thánh tiên phật, há cứ phải là con dòng cháu giống (2)

Thần thánh tiên phật, há cứ phải là con dòng cháu giống (2)

Ta đoán, trước khi bọn họ biết rõ ràng đến cùng là ngươi làm như thế nào giết chết vị thần chiến tranh, an toàn của ngươi tạm thời vẫn còn bảo đảm.

Nhưng mà bọn họ khẳng định cũng sẽ không chờ đợi, nếu bọn họ tra được ngươi thông qua biện pháp gì giết chết vị thần chiến tranh, hoặc là bọn họ vẫn không tra được, vậy e rằng khó tránh khỏi bọn họ sẽ lựa chọn bí quá hoá liều trực tiếp ra tay.

"Đến lúc đó, liền thật sự đại họa lâm đầu."

Nghe Ma Quân nói như vậy, Ngụy Quân có chút chờ mong.

Bị một đám chân thần vây công, thật sự là tưởng tượng đã thấy kích thích.

Một đám chân thần muốn ra tay giết hắn, vậy thì hắn không có cơ hội cúi đầu khấn vái là chuyện bình thường.

Ngụy Quân đã muốn chuẩn bị tốt bài phát biểu sau khi mình biến thân thành Thiên Đế.

Hắn tin tưởng lần này khẳng định có thể dùng tới.

Ma Quân hoàn toàn không biết suy nghĩ của Ngụy Quân, hắn chủ động đề nghị nói: "Ngụy Quân, không bằng chúng ta thừa dịp các vị thần của Tây đại lục còn chưa có thăm dò hư thực của ngươi, trực tiếp quay lại Đại Càn đi. Các vị thần đối với bên kia đại dương vẫn có một chút kính sợ, trong lúc diễn ra cuộc chiến tranh vệ quốc năm đó cũng không có ai dám đặt chân tới, lần này tin tưởng cũng giống như thế. Chỉ cần ngươi có thể về Đại Càn, vấn đề an toàn hẳn là có thể bảo đảm."

Ngụy Quân khoát tay áo, nghiêm mặt nói: "Con mèo nhỏ, đám người Cơ Lăng Sương còn chưa có trở lại đất liền Đại Càn, ta còn muốn ở chỗ này cho tranh thủ thời gian cho bọn họ. Nếu hiện tại chúng ta lựa chọn chạy trốn, không chỉ có tính mạng của ta khó bảo toàn, còn gây nguy hiểm cho tính mạng đám người Cơ Lăng Sương, Đại Hoàng tử hơn nữa, loại chuyện này quả quyết không được."

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng mà, ta đã hứa hẹn với bọn họ, ta sẽ thay bọn họ ngăn trở toàn bộ truy binh, chỉ cần ta không chết, sẽ không để cho bọn họ gặp chuyện không may, ta nói được thì làm được.

Con mèo nhỏ, còn nhớ rõ ta nói với vị thần chiến tranh những lời gì không?

Tuy ta là người thường xuyên chọc vào phiền toái, nhưng ta tuyệt không bởi vì hành vi của mình mà liên lụy đến người khác.

"Cái này là kiên trì của ta, cũng là kiêu ngạo của ta, tuyệt đối sẽ không thay đổi."

Nghe được giọng điệu chém đinh chặt sắt của Ngụy Quân, Ma Quân lặng lẽ một lát, sau đó khe khẽ thở dài một hơi.

"Quả nhiên, Ngụy Quân vẫn là Ngụy Quân, trách không được mị lực luôn tỏa ra bốn phía, khiến cho trái tim bản miêu tan vỡ."

Ngụy Quân khẳng định là biết mình làm như thế nào mới có thể bình an nhất.

Nhưng mà hắn cố tình không chọn cách làm như vậy.

Đây là loại phẩm chất đáng quý nhường nào?

Ma Quân tự hỏi mình còn không có đạt tới này cảnh giới ấy.

Cho nên hắn đối với Ngụy Quân như ngẩng đầu nhìn núi cao.

"Ngươi đã xác định sẽ không về cùng với đám người Cơ Lăng Sương, vậy trong vài ngày tới, chúng ta phải bảo trì điệu thấp. Ngụy Quân, tốt nhất là ngươi ẩn nấp hoàn toàn đi, trốn đến khi các vị thần không tìm thấy ngươi, vậy nguy cơ sẽ tạm thời giải trừ. Tóm lại, đừng gây chuyện, cố gắng hết sức giảm bớt tính tự kỷ của ngươi, ngàn vạn không nên lại chọc giận chân thần." Ma Quân dặn nói.

Ngụy Quân nghe Ma Quân nói như vậy, lập tức làm ra quyết định.

Nhất định phải làm ngược lại lời nói của Ma Quân.

Những vị thần ở Tây Lục này muốn điều tra chính xác việc hắn giết vị thần chiến tranh như thế nào, chắc hẳn bọn họ sẽ trở về trong vô vọng.

Ngay cả người phe mình chết cũng không biết là chết như thế nào.

Ma Quân làm người chứng kiến, cũng đồng dạng không rõ ràng lắm Ngụy Quân làm như thế nào.

Vậy các vị thần Tây đại lục mà có thể điều tra rõ tin tức mới là kỳ quái.

Cứ như vậy, các vị thần Tây đại lục vẫn sẽ kiêng kị hắn, càng kiêng kị lại càng không dám ra tay với hắn.

Như vậy không thể được.

Ngụy Quân còn trông cậy vào bọn họ tiễn mình lên đường cơ mà.

Một khi đã như vậy, phải đem cho bọn họ một cái lý do ra tay với mình.

Ngụy Quân nghĩ ngợi, quyết định hai bút cùng vẽ.

Hai tay đều phải nắm, hai tay đều phải cứng rắn.

Như vậy mới có thể cam đoan vạn vô nhất thất.

"Con mèo nhỏ, ngươi nhắc nhở đúng đấy, nhưng ý tưởng hoàn toàn sai lầm rồi." Ngụy Quân nói.

Ma Quân kinh ngạc nhìn về phía Ngụy Quân.

Ngụy Quân trợn tròn mắt nói nói dối y như thật: "Con mèo nhỏ, ngươi phải biết rằng, chuyện ta giết chết vị thần chiến tranh nếu không có man trá, vậy vô luận ta lại điệu thấp và ẩn mình như thế nào đi nữa, cũng sẽ bị các vị thần Tây đại lục phát hiện như thường.

Ngươi hẳn là rõ ràng, phong cách nam nhân giống như ta đây, thật giống như là Ám Dạ Lý Huỳnh Hỏa Trùng, căn bản không che giấu được sự ưu tú của mình.

"Nếu che giấu không được, vậy đơn giản không cần phải che giấu. Nếu chúng ta muốn hành động lén lút, ngược lại sẽ làm cho các vị thần Tây đại lục sớm nhận ra chúng ta là tốt mã giẻ cùi, trông được nhưng không dùng được. Một khi hình thành loại này ý tưởng, ngày chết của ta mới đến thật đấy."

Ngụy Quân thề với trời, những lời này của hắn hoàn toàn là trợn tròn mắt nói dối.

Nhưng Ma Quân thế mà tin.

"Ngươi nói có đạo lý, xác thực không thể để cho các vị thần hiểu thấu ý đồ của ngươi, nếu không ngươi sẽ bị nắm thóp. Cứng rắn vừa phải là chuyện tất yếu phải làm lúc này, mặc dù có phiêu lưu, nhưng mà làm cái gì cũng có phiêu lưu, cược. Ngụy Quân, ngươi tính làm như thế nào?"

Ngụy Quân bình tĩnh nói: "Ta tính tổ chức một cuộc giao lưu văn hóa, cùng với những đại hiền Tây đại lục tham khảo sự khác biệt văn hóa giữa Đại Càn và Tây đại lục, và bàn luận hướng đi tương lai chân chính của hai vùng đại lục."

Đương nhiên, cái này cũng không phải là quan trọng nhất.

Quan trọng nhất vẫn là Ngụy Quân muốn hoàn toàn đắc tội chết với các vị thần.

Làm cho bọn họ rốt cuộc kiềm chế không được, trực tiếp xuống tay giết chết hắn.

Ma Quân không biết suy nghĩ của Ngụy Quân, hắn chỉ thuận miệng hỏi Ngụy Quân một câu: "Giao lưu văn hóa à? Ngươi chuẩn bị giao lưu văn hóa gì với Đại Càn?"

Ngụy Quân bình tĩnh nói: "Ta nghĩ cùng với các đại hiền Tây đại lục trao đổi những tư tưởng mà ta vừa mới ngộ ra."

"Tư tưởng gì?"

"Thần thánh tiên phật, há cứ phải là con dòng cháu giống?"

Ma Quân thiếu chút nữa rớt từ trên người Ngụy Quân cắm đầu xuống dưới.

"Ngụy Quân, ngươi điên rồi sao? Ngươi muốn trao đổi những lời này, sẽ trực tiếp chọc giận toàn bộ các vị thần. Thiên hạ tuy lớn, cũng không có chỗ cho ngươi dung thân, hơn nữa rất có khả năng ngươi sẽ bị xử tử, ngươi biết không?"

Bình Luận (0)
Comment