Hôm nay hoàng đế bệ hạ chí cao vô thượng đến Paris trung thực của mình (1)
"Biết chứ." Ngụy Quân thong dong gật gù, nói lời chính nghĩa: "Nhưng chết thì có làm sao? Vì chân lý mà chết, là vinh hạnh của Ngụy mỗ."
Ma Quân: "..."
Ngụy Quân luôn miệng đòi chết, hơn nữa cái miệng là ở trên mặt Ngụy Quân, hắn cũng không có biện pháp nào với Ngụy Quân.
Vì thế, ngôn luận "Thần thánh tiên phật, há cứ phải là con dòng cháu giống" được thêm vào công pháp Nho gia "Ba người thành hổ", rất nhanh truyền khắp hơn phân nửa Tây đại lục.
Cùng lúc đó, một ít ngôn luận của Ngụy Quân cũng nương theo mà truyền lưu khắp chốn:
"Trên đời này vốn không có thần, chẳng qua là một số sinh linh cường đại hơn một chút, vì thế trở thành thần."
"Mỗi người đều có thể thành thần."
"Không cần tín ngưỡng chân thần, chỉ cần ngươi đủ cường đại, ngày sau ngươi chính là một vị thần vĩnh viễn trong lòng mình."
"Nếu thế gian không có tồn tại chân thần, thế giới sẽ trở thành nhân gian tốt đẹp."
...
Loại ngôn luận này của Ngụy Quân, rõ ràng chính là tước mất căn cơ của giáo hội và chân thần.
Dựa theo ước tính của Ngụy Quân, loại ngôn luận này vừa xuất hiện, kẻ địch hẳn là đã đứng ngồi không yên mới đúng.
Tùy thời đều có khả năng ra tay với hắn.
Nhưng lần này Ngụy Quân phán đoán xuất hiện sai lầm.
Rất nhanh, một vị lão gia gia râu bạc của tòa thành Văn Minh trèo non lội suối, hành hương tiến đến.
Đồng thời báo cáo với Ngụy Quân "Tin tức tốt" thứ nhất.
"Ngụy, ngài thực rất giỏi. Theo ta được biết, vốn các vị thần đều đã quyết định ra tay với ngài, nhưng mà ngài đột nhiên tung lời đồn truyền khắp Tây đại lục, làm cho các vị thần nhất trí cho rằng ngài chắc chắn có chuẩn bị hậu thủ, hiện tại ra tay với ngài, khẳng định sẽ trả giá thật lớn, mất nhiều hơn được, nhưng lại rất có khả năng trúng bẫy của ngài.
Cho nên, bọn họ cuối cùng lựa chọn từ bỏ.
Ngụy, nếu ngài giết chết vị thần chiến tranh sau đó lựa chọn lẩn trốn, vậy hiện tại ngài đã là một cái thi thể.
"May mắn là ngài, kỹ cao một bậc, dự đoán được cả phán xét của các vị thần. Ngụy, rất giỏi, ngài thật sự quá lợi hại."
Lão gia gia râu bạc bội phục cúi đầu sát đất.
Cục diện ngược gió như vậy mà lại có thể lật bàn.
Không hổ là dũng sĩ đồ thần thành công.
Có cùng ý tưởng giống như lão gia gia râu bạc còn có Ma Quân.
Ma Quân cũng khiếp sợ nhìn Ngụy Quân, cảm khái nói: "Ngụy Quân, quả nhiên tất cả đều nằm trong dự tính của ngươi. Lợi hại, ngươi quá lợi hại, nhẹ nhàng bâng quơ trốn được một cái tử kiếp. Bày mưu nghĩ kế trong màn, quyết thắng ở ngoài ngàn dặm, Ngụy Quân, không hổ là ngươi."
Ngụy Quân: "..."
Vì cái gì nước mắt lại đong đầy trong mắt của ta?
Không phải vì tình yêu sâu đậm của ta với mảnh đất này.
Mà là từng có một cơ hội bày ra trước mắt ta, nhưng ta không có quý trọng, đợi tới thời điểm mất đi mới hối hận không kịp.
Ngụy Quân hận.
Ngụy Quân cũng rất hối hận.
Không nghĩ tới đám chân thần này lại hèn nhát như vậy.
Sớm biết vậy thì nghe lời Ma Quân.
Ma Quân còn khuyên hắn hành động điệu thấp, cam đoan với mình là an toàn làm trọng.
Ngụy Quân vừa nghe Ma Quân muốn cam đoan an toàn cho hắn, nháy mắt liền ngồi không yên.
Phải cao điệu.
Hiện tại xem ra, Ma Quân ở tầng thứ nhất, mình ở tầng thứ ba.
Kết quả đám chân thần Tây đại lục ở tầng thứ hai.
Hoàn mỹ.
Cũng rất khí phách.
Nhất là Ngụy Quân thấy cả hai người lão gia gia râu bạc này cùng với Ma Quân đều dùng một loại ánh mắt thán phục kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mình, hắn lại cảm giác mình nghẹn phải nội thương.
Cả hai fan đều sùng bái hắn như vậy, hắn không biết xấu hổ thừa nhận mình là chó ngáp phải ruồi sao?
Hắn chỉ có thể nói: "Thần tiên Tây đại lục cũng chỉ có bấy nhiêu bản lãnh mà thôi, quá nhát chết. Ngươi yếu hắn liền mạnh, ngươi mạnh hắn liền yếu, nhưng thật ra lại rất có tiếng nói chung với Càn đế."
Mặc dù đi vào Tây đại lục, cũng không quên sỉ nhục mỗi ngày.
Đây là nhiệm vụ hằng ngày.
Ma Quân bị Ngụy Quân chọc cho nở nụ cười, ngẫm nghĩ nói: "Vẫn có sự khác nhau, Càn đế là ngươi yếu hắn cũng không mạnh. Nhưng ta cũng không nghĩ tới, đám thần tiên Tây đại lục thế mà có thể hiền lành như vậy."
Ở trong cảm nhận của Ma Quân, cái gì mà đề phòng, cẩn thận, thăm dò... Từ trước tới giờ đều không có trong từ điển của hắn.
Từ trước tới giờ Ma Quân đều là đối mặt chính diện.
Toàn là người khác sợ hắn mà trốn, hắn chưa từng có lùi bước với ai.
Đương nhiên, lúc này Ma Quân đương nhiên quên khuấy mất chuyện mình bị Đao Thần đuổi giết giống như một con mèo chết.
Chưa bao giờ.
Bản miêu đại nhân chẳng qua gặp miêu nô Ngụy Quân này có tay nghề hầu hạ mèo không tồi, cho nên mới cho Ngụy Quân có vinh hạnh ở lại bên người hắn.
Chính là như thế đấy.
Ma Quân không tiếp nhận bất cứ phản bác nào.
Ngụy Quân không biết Ma Quân lúc này đã hoàn thành một vòng tự thuyết phục bản thân, hắn dùng nghị lực cường đại ép xuống tình cảm thất vọng của mình, nhìn về phía lão gia gia râu bạc.
"Vị tiên sinh này, ngài là ai?"
Lão gia gia râu bạc nghiêm túc sửa sang lại y quan một chút, sau đó chào một cái lễ thân sĩ với Ngụy Quân: "Đạo sư cách mạng vĩ đại, tiên phong phản đế phản phong kiến, người ghi chép lịch sử công chính, người thuần phục sao Văn Khúc, lãnh tụ tinh thần Nho gia, ân nhân cứu mạng Mặc gia, Thánh hiền hành tẩu chốn nhân gian, dũng sĩ đồ thần thành công - Mr ngụy tại thượng, trước tiên xin cho ta biểu đạt lòng tôn kính đối với ngài."
Ngụy Quân: "..."
Ma Quân: "..."
Hai người đều bị choáng váng bởi một đống danh hiệu từ trong miệng lão gia gia râu bạc.
Ma Quân nhìn nhìn Ngụy Quân, trào phúng nói: "Cừ thật, Ngụy Quân, ta cũng không biết ngươi lại có thể lợi hại như vậy."
Miêu nô của bản miêu cũng ra gì đó chứ.
Ngụy Quân xòe tay nói: "Đừng nói ngươi không biết, ta cũng không biết."
Hắn có thanh danh nghịch thiên ở bên Đại Càn, Ngụy Quân tự biết trong lòng.
Nhưng mà lão gia gia râu bạc này là cái gì tình huống?
Hắn đã đạt đến loại trình độ người gặp người thích hoa gặp hoa nở như thế này?
Ngay cả mọi người khắp cả Tây đại lục cũng là fan của hắn?
Sự thật chứng minh, quả đúng là như thế.
"Lão tiên sinh, rốt cuộc ngài là ai?"
Ngụy Quân nhìn lão ngay cả râu cũng bạc trắng, ngẫm nghĩ vẫn quyết định dùng kính ngữ.
Dù sao mọi người đều biết, hắn hướng tới là tôn sư trọng đạo yêu trẻ kính già.
Giáp mặt Đạo Tổ thì hắn cũng nói như vậy.
Không phải là loại người nào cũng có thể được hắn vái tám lần, cũng chỉ có Đạo Tổ mà thôi.
Ngụy Quân nhắm chừng lão gia gia râu bạc này hẳn không phải là tiểu nhân vật vớ vẩn.
Ma Quân cũng cho rằng như thế.