Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 616 - Chương 616. Hôm Nay Hoàng Đế Bệ Hạ Chí Cao Vô Thượng Đến Paris Trung Thực Của Mình (2)

Chương 616. Hôm nay hoàng đế bệ hạ chí cao vô thượng đến Paris trung thực của mình (2) Chương 616. Hôm nay hoàng đế bệ hạ chí cao vô thượng đến Paris trung thực của mình (2)

Hôm nay hoàng đế bệ hạ chí cao vô thượng đến Paris trung thực của mình (2)

Sau đó bọn họ liền nghe lão gia gia râu bạc nói: "Lão phu nguyện làm môn hạ chân chạy cho Ngụy tiên sinh, chỉ cầu có thể nghe ngụy tiên sinh dạy bảo cả ngày."

Ma Quân: "..." Tranh giành miêu nô?

Quả thực buồn cười.

Ngụy Quân phụ trách cuộc sống hàng ngày của bản miêu đã rất không dễ dàng, ngươi thế mà còn muốn cướp người của bản miêu.

Ai đưa cho ngươi tim gấu gan báo?

Khác hẳn với suy nghĩ của Ma Quân, Ngụy Quân sau khi nghe lão gia gia râu bạc nói như vậy cũng có chút bối rối.

"Lão tiên sinh, rốt cuộc là ngài đang muốn nói chuyện gì?"

"Không dối gạt ngụy tiên sinh, lão phu vốn là Đại hiền giả của tòa thành Văn Minh, luôn luôn đứng về phía trung lập, chỉ nghiên cứu sách văn học, không tham dự phân tranh thế gian. Cho đến khi ta tiếp xúc chủ trương cùng học thuyết của ngụy tiên sinh, lão phu mới được mở ra một cánh lớn của thế giới mới.

Ngụy tiên sinh, ta là tín đồ trung thành của ngài.

Trước khi gặp được ngài, ta cũng đã xác nhận, Tây đại lục nếu muốn có một tương lai hoàn toàn mới, hy vọng chỉ nằm trên người ngụy tiên sinh.

"Lời tiên đoán về hoàng hôn chư thần, chỉ có Ngụy tiên sinh đảm đương tốt, ngoài ra không ai có thể làm được."

Nghe lão gia gia râu bạc nói bản thân là một đại hiền giả, Ma Quân bị dọa giật mình.

"Lại là Đại hiền giả." Ma Quân giật mình nói.

Ngụy Quân mười phần bình tĩnh, bởi vì hắn cũng không biết rõ lắm về Tây đại lục.

Cố ý.

Tục ngữ nói rất hay, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

Ngụy Quân không muốn trăm trận trăm thắng, cho nên hắn cự tuyệt biết người biết ta.

Ma Quân giải thích với Ngụy Quân nói: "Đại hiền giả là người thông kim bác cổ học vấn sâu rộng mọi chuyện đông tây không gì không biết, nếu muốn làm một phép so sánh, cơ bản cùng cấp bậc với Bán Thánh Nho gia."

Ngụy Quân nghe đến đó, mới kinh ngạc nhíu mày.

Hắn vốn nghĩ rằng Đại hiền giả tương đương Đại nho bên Đại Càn.

Không nghĩ tới lão gia gia râu bạc này có vài phần trâu bò, lại có thể trực tiếp vượt qua cảnh giới Đại nho, đánh đồng cùng Bán Thánh.

Đương nhiên, Ngụy Quân cũng không có gì kiêng kị Bán Thánh.

Chu Phân Phương cũng là Bán Thánh.

Hắn đều đã từng khi sư diệt tổ, có thể thấy được Ngụy Quân đối với Bán Thánh một chút tôn trọng cũng không có.

Nhưng một tên Bán Thánh Tây đại lục, sao lại muốn liếm bản Thiên Đế thế này?

Bản Thiên Đế trâu bò như vậy sao? Lần đầu tiên đến Tây đại lục, còn không có gặp mặt, liền thông qua thần giao cách cảm hàng phục được một Bán Thánh Tây đại lục?

Ngụy Quân nghĩ kiểu gì cũng không thể tin nổi.

"Lão tiên sinh ngài vẫn chưa cho ta biết phải xưng hô với ngài như thế nào." Ngụy Quân nói.

"Ta gọi là Kiều Trì, dựa theo lễ nghi đông phương, Ngụy tiên sinh cũng có thể gọi ta là tiểu Kiều."

Ngụy Quân nhìn mái tóc trắng xoá của "Tiểu Kiều", trực tiếp bị lão làm cho cứng họng.

Tuy nhiên so sánh với Thiên Đế, gọi hắn là tiểu Kiều cũng không có gì vấn đề.

Nhưng mà ngươi cũng không thể làm khó nhau như thế chứ.

Tiểu Kiều nếu mà giống như ngươi, năm xưa Tào Tháo có đáng giá đem tám mươi vạn binh đuổi giết ngươi hay không?

Lão Kiều tự nhận mình đã làm đúng, liền đắc ý nói: "Học không phân trước sau, người giỏi hơn làm thầy. Ở trước mặt Ngụy tiên sinh, ta chính là tiểu Kiều."

"Ta vẫn gọi ngài là Kiều lão đi." Ngụy Quân không biết nói gì hơn.

Chu Du nếu thấy Tiểu Kiều như vậy, nói không chừng ngay cả thủ hộ Xích Bích cũng mất động lực.

Ngụy Quân vẫn quyết định làm một chuyện tốt.

"Kiều lão, vừa rồi ngài nói, có một lời tiên đoán hoàng hôn chư thần?" Ngụy Quân hỏi chính sự.

Vẻ mặt Kiều Trì rùng mình, trịnh trọng nói: "Xác thực có lời tiên đoán này, truyền thuyết nói rằng tương lai không lâu, thế gian sẽ nghênh đón một trường tai họa to lớn, mọi người đều chạy trời không khỏi nắng, mặc dù là thần linh cũng giống như vậy. Chư thần cũng phải ngã xuống trong kiếp nạn này, chết ở trong tay dũng sĩ giết thần. Ngụy tiên sinh, ngài chính là dũng sĩ giết thần kia."

Ngụy Quân: "... Được rồi, chính là ta."

Ngụy Quân nghĩ ngợi, hắn quyết định thừa nhận.

Chỉ cần đeo cái danh hiệu này, hắn liền hoàn toàn đứng ở mặt đối lập cùng chư thần Tây đại lục.

Giờ đây thần linh còn kiêng kị hắn chuẩn bị hậu thủ, mà khi hai bên xung đột không thể tránh né, vậy thần linh Tây đại lục chỉ cần không ngốc chắc chắn sẽ tính đến chuyện tiên hạ thủ vi cường.

"Kiều lão ngươi nói rất đúng, ta sẽ giết sạch toàn bộ thần linh. Thần linh không chết, đại đạo không tiến, bầu trời Tây đại lục vĩnh viễn không bao giờ trong sáng."

Lời của Ngụy Quân vừa phát ra, rèn rẹt một tiếng, sét đánh giữa trời.

Giữa ban ngày ban mặt, Ngụy Quân cứ như vậy bất kính đối với chân thần, khiến Kiều lão sợ hãi không ít.

Nhưng lại kích động vô cùng lợi hại.

"Ngụy tiên sinh quả nhiên giống như lời đồn thấy chết không sờn, gan góc phi thường. Cùng Ngụy tiên sinh so sánh, những người chúng ta đây tự xưng là tinh anh, nhưng mà can đảm khí phách lại kém hơn nhiều lắm."

Kiều lão thành tâm bái phục.

"Ngụy tiên sinh, ta đại biểu tòa thành Văn Minh, mời ngài đến truyền đạo cho những kẻ lạc đường chúng ta muốn được học nghề giải thích nghi hoặc. Những nhân sĩ tri thức Tây đại lục đã trông đợi Ngụy tiên sinh từ rất lâu, chúng ta đều rất muốn cận kề nghe Ngụy đại nhân răn dạy, tìm kiếm phương hướng tiến lên." Kiều lão chân thành khẩn trương cất tiếng mời Ngụy Quân.

Ngụy Quân và Ma Quân liếc mắt nhìn nhau một cái.

Thật ra Ngụy Quân luôn mong đợi lời mời này.

Nhưng Ngụy Quân cũng không có lập tức đáp ứng ngay, mà là nhắc nhở Kiều lão, nói: "Kiều lão, ta hiện tại giết chết vị thần chiến tranh, đã bị thần linh Tây đại lục các ngươi coi là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt. Từ trên xuống dưới ở Tây đại lục, không biết có bao nhiêu người muốn mang ta giết cho thống khoái. Ngươi mời ta đi tòa thành Văn Minh tiến hành giao lưu văn hóa, rất có khả năng mang đến tai ương ngập đầu cho tòa thành Văn Minh."

Tuy nhiên Ngụy Quân tin tưởng chờ mình sau khi chết biến thân thành Thiên Đế, thì tiếc nuối lớn cỡ nào cũng đều có thể bù lại đầy đủ.

Nhưng mà không liên lụy người khác, thủy chung là nguyên tắc làm việc số một của hắn.

Tuy đây là một thế giới coi trọng kết quả, nhưng Ngụy Quân chưa từng có tính toán vì đạt được kết quả mong muốn mà phản bội nguyên tắc làm người của mình.

Một kẻ không biết kiên trì nguyên tắc, thì không thể trở thành Thiên Đế được.

Từ xưa đến nay, người thành đại sự tất có đại kiên trì.

Không liên lụy người khác, không để chuyện của mình mà khiến cho người khác lâm vào nguy hiểm, chính là chuyện mà Thiên Đế kiên trì cho tới nay.

Cũng là chuyện mà Ngụy Quân kiên trì.

Bình Luận (0)
Comment