Ngụy tiên sinh, xin hỏi đường ở phương nào? (1)
"Kiều lão, bảo mọi người đều tản đi." Ngụy Quân chủ động nói: "Tuy nhiên ta cũng mong muốn được gặp và trao đổi câu thông nhiều hơn với nhóm đại hiền giả của tòa thành Văn Minh, nhưng hiển nhiên không phải ở nơi đây. Kiều lão ngươi có thể tổ chức một buổi giao lưu, ta sẽ gặp gỡ để cùng mọi người câu thông. Chúng ta lấy tư thái bình đẳng mà trao đổi với nhau, ta không thích mọi người hiện tại nhìn ta bằng ánh mắt này. Ta hy vọng trao đổi và tiếp xúc văn hóa đông tây phương, mà không phải biến ta trở thành cứu thế chủ để cúng bái."
"Hay."
"Ngụy tiên sinh quả nhiên lời lời châu ngọc."
"Khiêm tốn, bác học, tiêu sái, ôn hòa... Trước mặt ngụy tiên sinh, từ ngữ gì cũng đều có thể miêu tả thành một phần vạn ưu tú."
"Gặp mặt càng nổi tiếng hơn, Ngụy Quân tử chính là Ngụy Quân tử."
"Ngụy tiên sinh, đấu kiếm đi?"
...
Ngụy Quân: "..."
Nếu hắn không nhìn ra được trong mắt nhóm người này có lửa nóng là lửa nóng thật, thì hắn nghiêm trọng hoài nghi nhóm người này là âm dương quái khí.
Nhưng mà trên thực tế là ở trong mắt fan não tàn thì thần tượng luôn luôn hoàn mỹ.
Ngươi nghĩ rằng bọn họ đang âm dương ngươi, nhưng bọn họ thật sự cho rằng chính là như vậy.
Ngụy Quân bị thổi phồng đến đỏ mặt.
"Các vị, ta là người phương đông, tính cách nội liễm, mọi người không cần tung hô ta như vậy. Mặt khác, ta không đấu kiếm."
"Ta có vinh hạnh mời Ngụy tiên sinh cùng ăn bữa tối hay không?"
Một mỹ nữ Tây đại lục có dáng người tuyệt vời nóng bỏng chủ động đứng dậy.
Ngụy Quân: "..."
Cũng quá trực tiếp rồi.
Nàng không thể kín đáo được hay sao?
Trước mắt bao nhiêu người, ta làm sao mà không biết xấu hổ đáp ứng nàng được đây.
Nhưng hắn đột nhiên có điểm thích tòa thành Văn Minh.
Không có quan hệ gì cùng với mỹ nữ hay không phải mỹ nữ, chủ yếu là Ngụy Quân thích bầu không khí thoải mái trong sáng này của tòa thành Văn Minh.
Ngụy Quân cuối cùng vẫn không có đáp ứng lời mời của mỹ nữ này.
Bởi vì Ma Quân nhảy ra ngoài.
Một luồng sát khí bao phủ uy hiếp hắn nhưng mà lại không giết hắn, để cho Ngụy Quân làm ra lựa chọn theo tiếng lòng.
Lại nói hắn cũng quả thật không có thời gian.
Bởi vì thành chủ cho mời.
Đội hộ vệ của thành chủ trực tiếp đến hiện trường.
Nếu đã đến tòa thành Văn Minh, địa chủ lớn nhất muốn gặp hắn, Ngụy Quân khẳng định là phải cho mặt mũi này.
"Ngụy tiên sinh, mời."
Đội hộ vệ của thành chủ biểu hiện mười phần lễ phép.
Ngụy Quân tự nhiên không có gì phải sợ, thực sảng khoái cùng bọn họ đi gặp thành chủ.
Thật ra hắn cũng ngóng trông một cái Hồng Môn Yến.
Đáng tiếc, chỉ có thể nói không hổ là thành chủ tòa thành Văn Minh, toàn bộ hành trình đều biểu hiện vô cùng văn minh.
Thành chủ tạo cho Ngụy Quân cảm giác thậm chí không giống như là một gã chính khách, mà như là một thi nhân ngây thơ.
"Ngụy tiên sinh, ta biết bây giờ ngài có một chút hiểu lầm cùng với thần linh và giáo hội, nhưng ngài đã đến tòa thành Văn Minh, vậy mọi người đều là bằng hữu.
Có cần ta làm một người trung gian hay không, giúp mọi người tiêu trừ một chút hiểu lầm?
"Ngụy tiên sinh cứ yên tâm đi, thần linh thật ra cũng có thể giao lưu thân thiện. Dựa vào phong cách cùng nhân phẩm của Ngụy tiên sinh, ta tin tưởng ngài nhất định có thể trở thành hảo bằng hữu với chư thần."
Nghe được lời nói của thành chủ, Ngụy Quân trực tiếp sửng sốt.
Hắn thực cẩn thận đánh giá một chút thần sắc thành chủ, không có phát hiện hắn có dấu hiệu nói dối.
Nói cách khác, hắn đang thật sự cho là như vậy.
Vì thế Ngụy Quân liền hết chỗ nói rồi.
"Thành chủ và chư thần có quan hệ rất tốt sao?" Ngụy Quân hỏi.
Thành chủ khiêm tốn nói: "Cũng không có tốt lắm, nhưng các đại thần linh đối với tòa thành văn minh của chúng ta đều vẫn là vô cùng lễ ngộ. Chức thành chủ này của ta cũng là do thần linh tự mình bổ nhiệm, ít nhiều còn có vài phần thể diện."
Ngụy Quân: "Thành chủ có hay không nghĩ tới, voi sẽ không bao giờ kết giao bằng hữu với con kiến."
Thành chủ liếc mắt nhìn Ngụy Quân một cái, kỳ quái nói: "Ngụy tiên sinh tại sao có thể nghĩ như vậy? Thần yêu thế nhân, đối với thần linh mà nói, thật ra thế nhân cùng con kiến đều không sai biệt lắm, tại sao lại đối đãi khác nhau chứ?"
Ngụy Quân: "..."
Thành chủ này trả lời trực tiếp làm cho hắn không biết đường đối đáp.
Nhưng hắn cũng ý thức được một sự kiện.
"Ta hiện tại rõ ràng vì cái gì mà chư thần lại lựa chọn thành chủ đi cai quản tòa thành Văn Minh này rồi."
Tòa thành Bất Chiến, trung lập vĩnh cửu, nơi không quản việc gì...
Đây là một cấm khu của các thần linh, đổi thành Ngụy Quân là người đương quyền, hắn cũng hy vọng thành chủ tòa thành Văn Minh là một cái bao cỏ tốt mã giẻ cùi, mà không phải một là kẻ kiêu hùng muốn phiên vân phúc vũ.
Từ góc độ này mà nói, thành chủ biểu hiện thực là đúng chỗ.
Hơn nữa cũng chỉ có như vậy thì thành chủ mới có thể để cho tòa thành Văn Minh thật sự trăm hoa đua nở.
Phàm là thành chủ tòa thành Văn Minh có tính mẫn cảm chính trị, là nhân vật lợi hại, vậy tòa thành Văn Minh sẽ không sẽ trở thành địa phương tụ tập phản tặc.
Như vậy xem ra, thành chủ thật đúng là một diệu nhân.
Hắn thượng vị, phù hợp mong muốn của mọi người.
Nhưng mà loại người này bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa đối với Ngụy Quân mà nói là vô dụng.
Ngụy Quân nhắm chừng hắn chính là đắc tội chết với thành chủ, thành chủ cũng sẽ không phái người giết hắn.
Quá hiền lành.
Điều này cũng làm cho Ngụy Quân không có hứng thú nhiều lắm để tiếp tục cuộc nói chuyện với hắn.
Lại hàn huyên hai câu, Ngụy Quân liền lựa chọn cáo từ.
Lão Kiều đã giúp hắn chuẩn bị tốt chỗ ngủ rồi.
Trên đường trở về, Ma Quân hỏi Ngụy Quân: "Ngụy Quân, có phải thành chủ này đang giả heo ăn hổ hay không?"
Ngụy Quân trào phúng nói: "Xem cái bộ dạng hiện tại của tòa thành Văn Minh này, cho dù hắn ban đầu tính giả heo ăn hổ, hiện tại khẳng định cũng thật sự là heo."
Xem một người đến cùng là cái gì dạng người gì, không thể nhìn hắn mà đoán được, phải xem hắn làm như thế nào, cùng với hành vi của hắn tạo thành cái hậu quả gì.
Nếu nói thật lòng, Càn đế không thể là một minh quân.
Nhưng trên thực tế thì Càn Đế không phải là không nắm giữ được Đại Càn.
Thành chủ tòa thành Văn Minh cũng giống như thế, ngay cả khi hắn có khát vọng to lớn, nhưng mà tòa thành Văn Minh ở trong mắt Ngụy Quân đã đứng bên bờ vực thẳm.
"Con mèo nhỏ, cảnh giới Phủ Thành chủ như thế nào?"
Ma Quân cảm ứng một chút, sau đó khinh thường nói: "Không chịu nổi một kích."