Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 619 - Chương 619. Ngụy Tiên Sinh, Xin Hỏi Đường Ở Phương Nào? (2)

Chương 619. Ngụy tiên sinh, xin hỏi đường ở phương nào? (2) Chương 619. Ngụy tiên sinh, xin hỏi đường ở phương nào? (2)

Ngụy tiên sinh, xin hỏi đường ở phương nào? (2)

"Ngươi có nắm chắc đánh tan toàn bộ tòa thành Văn Minh hay không?" Ngụy Quân hỏi.

Ma Quân quyết đoán nói: "Không phải ta nói chơi, chứ lực lượng vũ trang của tòa thành Văn Minh quá yếu, so với trọng trấn ở Đại Càn mà nói còn kém xa."

Ngụy Quân cảm khái nói: "Như vậy một thành thị hầu như là hoàn toàn không có khả năng phòng vệ trước cường giả chân chính, được xưng trung lập vĩnh cửu, tòa thành Bất Chiến... Nếu thật sự khai chiến, tòa thành Văn Minh lấy cái gì đi ngăn cản? Loại này thành thị mà đòi làm cách mạng, làm không được. Làm cách mạng cần có cán bút, càng cần phải có cây súng."

"Ngươi không xem trọng nhóm người của tòa thành Văn Minh này?" Ma Quân phản ứng lại.

Ngụy Quân gật gù, nói: "Không có cách nào để mà xem trọng, bên Đại Càn vấn đề là một đám hành động quá sức mạnh mẽ, thiếu khuyết cương lĩnh tư tưởng thống nhất chỉ dẫn bọn họ đi tới. Mà nhóm người tòa thành Văn Minh này thì vấn đề là không có ý tưởng, không có mang ý tưởng biến thành thực lực thật sự. Không nắm giữ lực lượng vũ trang, chỉ mồm pháo đã muốn làm chính biến sao? Không lẽ còn có thể tiến hành biện luận với các thần linh?"

"Ta xem bọn họ thật sự có loại ý nghĩ này." Ma Quân cười nói.

Hắn cũng cảm giác được.

Người của tòa thành Văn Minh có nhiệt tình đều rất cao xa.

Nhưng mà năng lực thực sự chỉ sợ đều có hạn.

Cái khác không nói, Ngụy Quân vừa mới diệt liên quân pháo đài chiến tranh của Tây đại lục ở ven biển phía tây.

Đó là tám mươi vạn đại quân.

Hơn nữa Ngụy Quân còn giết vị thần chiến tranh.

Cái này tuyệt đối là huyết hải thâm cừu không đội trời chung.

Dưới tình huống bình thường, nếu là người bình thường, khẳng định sẽ kính nhi viễn chi đối với Ngụy Quân mới đúng.

Đằng này nguyên một đám hiền giả tòa thành Văn Minh lại tôn Ngụy Quân trở thành thần tượng để mà cung phụng.

Không có một ai cả.

Thật, một chút ý thức phiêu lưu cũng không có.

Ma Quân cũng cẩn thận quan sát qua, có một số người trong số họ quả thật có thực lực không thấp , nhưng mà khoảng cách với thần linh còn có chút chênh lệch.

Nếu không phải đối thủ của thần linh, lại còn dám đi gần như vậy với Ngụy Quân.

Nhưng lại không có một chút cảnh giác nguy cơ.

Ma Quân cũng chỉ có thể nói, nhóm người này quá an nhàn rồi.

An nhàn đến nỗi bọn họ thậm chí không biết đến câu "Sống yên tất nguy".

"May mắn nơi đây là tòa thành Văn Minh, nếu là ở kinh thành Đại Càn, nhóm người này chỉ sợ sẽ bị đùa chết." Ma Quân nói.

Ngụy Quân nghĩ về tiêu chuẩn quyền mưu của đám người Thượng Quan Thừa tướng và Lục Tổng quản, tán đồng gật gù.

Quả thật không phải một cái cấp bậc.

Ở Đại Càn, những đầu sỏ chính trị này đều có kiến thức rộng rãi khiến cho hắn cảm khái, đại lão không hổ là đại lão, thủ đoạn thực không phải thổi phồng mà có.

Mà ở tòa thành Văn Minh, Ngụy Quân cảm khái là không khí thành thị này quả nhiên cởi mở thân thiện, người cũng mười phần nhiệt tình, nhưng Ngụy Quân còn chưa nhìn ra thủ đoạn gì.

Đương nhiên, cũng có thể là hắn còn chưa xâm nhập hiểu rõ.

"Chúng ta lại tiếp tục quan sát đi, thật ra ta hy vọng những người ở tòa thành Văn Minh cũng là Lang Gia bảng thâm tàng bất lộ, nếu không e rằng bọn họ sẽ gặp phải nguy hiểm."

Cái nguy hiểm này không phải Ngụy Quân mang cho bọn họ.

Heo nuôi béo, sớm muộn gì cũng phải giết.

Ở trong mắt Ngụy Quân, hiện tại tòa thành Văn Minh chính là một cái đầu heo đã nuôi béo rồi, lúc nào cũng có thể giết.

Trong lúc Ngụy Quân cùng Ma Quân đang trên đường trở về. Ở Phủ Thành chủ, thành chủ cũng đang nói chuyện cùng với Kiều Trì.

Thành chủ cười khổ nói với Kiều Trì: "Ta vốn định làm người trung gian, hóa giải hiểu lầm giữa Ngụy Quân và thần linh, nhưng mà Ngụy Quân lại trực tiếp cự tuyệt. Kiều Trì, ngươi nếu có cơ hội liền khuyên Ngụy Quân nhiều hơn. Ở đại lục này mà đối địch với chư thần, là không có kết cục tốt."

Kiều Trì gật gật đầu, trầm giọng nói: "Thành chủ yên tâm, ta sẽ làm."

"Theo như lời Ngụy Quân, muốn cùng hiền giả của tòa thành Văn Minh chúng ta tiến hành giao lưu văn hóa và tư tưởng, ta cho rằng đây là một chuyện tốt.

Nhưng tư tưởng và ngôn luận của Ngụy Quân có hơi chút cực đoan, Kiều Trì, các ngươi không cần một mực thổi phồng Ngụy Quân, hay là nên đưa ra một số nghi ngờ.

"Ngụy Quân đến cùng vẫn là quá trẻ tuổi, ngay cả một số suy nghĩ, cũng còn chưa đủ thành thục. Cái khác tạm thời không nói đến, tòa thành Văn Minh chúng ta sở dĩ có thể tồn tại, đều nhờ có chư thần che chở. Làm người phải biết tới cảm ơn, ngôn luận quá mức mạo phạm thần linh, mặc dù là ở tòa thành Văn Minh có thể tự do ngôn luận, chúng ta cũng không cho phép, Kiều Trì ngươi rõ ràng ý tứ của ta chứ?" Thành chủ hỏi.

Kiều Trì trực tiếp đáp ứng: "Rõ ràng, thành chủ có thể yên tâm, tòa thành Văn Minh vĩnh viễn là tòa thành Văn Minh, sẽ không bởi vì Ngụy Quân đến đây mà phát sinh thay đổi."

"Như vậy là tốt rồi, Kiều Trì, không được quên, tòa thành Văn Minh chúng ta tuy được xưng tụng là tòa thành Bất Chiến, trung lập vĩnh cửu, nhưng mà điều này phải trả giá mới có được. Tòa thành Văn Minh sở dĩ có địa vị siêu nhiên giống như bây giờ, là vì mọi người trong tòa thành Văn Minh tuân thủ một cái quy củ cộng đồng - hai mươi năm không bàn chuyện chính trị. Người của tòa thành Văn Minh chúng ta, chỉ thảo luận văn minh cùng tư tưởng, tuyệt không tham dự chính trị, bất luận kẻ nào cũng không thể đụng vào cái sợi tơ hồng này."

Vẻ mặt thành chủ thực nghiêm túc.

Kiều Trì cũng thật tình thừa nhận lời ấy.

Nhưng sau khi đi ra Phủ Thành chủ, Kiều Trì quay đầu nhìn thoáng qua Phủ Thành chủ, trực tiếp cười khẩy một tiếng, mang lời hứa hẹn vừa rồi ném qua sau đầu.

"Hai mươi năm không bàn chuyện chính trị? Quỷ mới tín. Văn hóa muốn phát triển, tư tưởng muốn tiến bộ, làm sao có thể bỏ qua chính trị? Thành chủ cũng bất quá là tự lừa mình dối người mà thôi." Kiều Trì nói.

Thủ lĩnh đội hộ vệ của thành chủ, cũng là người thủ hộ tòa thành Văn Minh, Tạp Nhĩ tướng quân thấp giọng nhắc nhở nói: "Đại sư, khẩu hiệu hai mươi năm không bàn chuyện chính trị này là ngài đề xuất đó."

Kiều Trì khoát tay áo, thản nhiên nói: "Năm đó ta còn trẻ tuổi, hiện tại ta đã ý thức được năm xưa ta ngây thơ đến cỡ nào. Nhưng năm đó thành chủ cũng có vài phần khí phách, hoàn toàn không tán đồng quan điểm 'Hai mươi năm không bàn chuyện chính trị' của ta.

Nhưng mà cho đến ngày nay, ta ruồng bỏ lời thề của mình, thành chủ lại bắt đầu bảo thủ không chịu thay đổi.

"Đây là thế sự xoay vần, cũng quả nhiên làm cho người ta có cảm giác không thể tin tưởng được."

Bình Luận (0)
Comment