Ngụy tiên sinh, xin hỏi đường ở phương nào? (3)
Tạp Nhĩ tướng quân cũng có chút thương cảm: "Thành chủ quả thật biến hóa rất lớn, mười năm trước, ta cùng thành chủ uống rượu nói chuyện phiếm, có thể cảm nhận được thành chủ còn có giấc mộng, về văn học, về tình yêu, về lữ hành ngao du thế giới. Hiện tại ta cùng thành chủ uống rượu đêm khuya, cái chén đụng tới cùng nhau, đều là thanh âm phá nát giấc mộng. Trên người thành chủ đã hoàn toàn mất đi tinh thần phấn chấn, chỉ còn lại có tử khí trầm lắng phủ lên dáng vẻ già nua."
"Bởi vì hắn nhìn không thấy lối thoát, hắn cũng không muốn tìm ra lối thoát nữa. Nhưng lối thoát đã xuất hiện, Ngụy Quân chính là hy vọng của chúng ta." Kiều Trì chân thật nói.
Tạp Nhĩ có chút chần chờ: "Đại sư, Ngụy Quân thật sự là hy vọng của chúng ta sao?"
Kiều Trì trả lời một cách chém đinh chặt sắt: "Tuyệt đối chính xác, Ngụy Quân chính là người trong lời tiên đoán kia, ngài sẽ sáng lập hoàng hôn chư thần, dẫn dắt chúng ta đi tới tương lai hoàn toàn mới. Không cần hoài nghi điểm này, Tạp Nhĩ, nếu ngươi hoài nghi Ngụy Quân, chờ trên buổi giao lưu văn hóa ngày mai, ngươi có thể đưa ra nghi ngờ.
Ngụy Quân khác với thần linh, Ngụy Quân là thánh hiền, thánh hiền sẽ giải đáp nghi vấn cho mọi người, mà thần linh thì lại rời xa mọi người, cư ngụ trên thần quốc trên cao, nhìn xuống chúng sinh.
"Thần linh cứu không được Tây đại lục, nhưng Ngụy Quân có thể, ta tin tưởng vững chắc điểm này."
Làm đại hiền giả, lời nói của Kiều Trì vẫn rất có phân lượng.
Cho nên Tạp Nhĩ quyết định ngày mai sẽ chăm chú quan sát một chút Ngụy Quân.
Ngày kế.
Ngụy Quân tâm tâm niệm niệm giao lưu văn hóa sẽ chính thức bắt đầu.
Thái độ của Ngụy Quân là hắn muốn cùng học giả phương tây tiến hành một phen tham khảo tư tưởng và văn hóa, va chạm linh hồn.
Nhưng đám hiền giả của tòa thành Văn Minh này chung quy vẫn không cho hắn có cơ hội đó.
Bọn họ cũng không muốn cùng Ngụy Quân tiến hành linh hồn va chạm.
Bọn họ chỉ hy vọng từ Ngụy Quân có được một đáp án và phương hướng.
"Ngụy tiên sinh, ta thực mê man."
Ngụy Quân nhìn người trung niên râu xồm có vẻ mặt tang thương này, hắn cũng có chút mê man.
Tiên sinh ngài là ai?
Nhưng Ngụy Quân biết mình khẳng định là không thể hỏi, cho nên hắn chỉ có thể nói: "Ngài mê man cái gì?"
"Nền giáo dục của chúng ta sản sinh ra những người theo chủ nghĩa lý tưởng, và sau đó họ đánh nát ảo tưởng của mình bằng thực tế, và gọi việc định hình lại này là sự trưởng thành. Bất cứ khi nào ta nhìn lại nền giáo dục mà ta đã được học, ta luôn cảm thấy tức giận vì bị lừa dối, đến bây giờ vẫn không thể tiêu tan. Ngụy tiên sinh, ngài nghĩ ta nên làm gì? Là ta xảy ra vấn đề? Hay là toàn bộ giáo dục có vấn đề?"
Ngụy Quân: "..."
Mệnh đề này của ngươi có vài phần vĩ mô nha.
Trong lúc nhất thời ta cũng không biết trả lời ngươi như thế nào.
"Ngụy tiên sinh, ta cũng thực mê man."
Lần này lên tiếng là một người nhìn qua rất trẻ tuổi.
Nhưng có thể tiến vào hiện trường buổi toạ đàm hôm nay, đã nói lên hắn cũng không phải là người bình thường.
Ngụy Quân không có ý tưởng điều tra thân phận hắn, mà là hỏi thẳng chủ đề: "Ngươi lại mê man cái gì?"
"Ta mê man tương lai của mình." Giọng điệu người trẻ tuổi có chút thống khổ, lời nói lại khiến cho toàn trường lặng lẽ.
"Ngụy tiên sinh, ta biết chiến tranh Tây đại lục và Đại Càn, ta biết lịch sử quốc gia chúng ta, ta biết trước mắt chúng ta đang tiến hành cách mạng khoa học kỹ thuật, cũng biết chính trị và quân sự quốc gia chúng ta.
Ta biết cái mảnh đại lục này đang tiến hành phân chia lợi ích mới, thương nhân đang bắt đầu bóc lột công nhân, bắt buộc công nhân suốt ngày làm việc.
Ta biết chúng ta cũng không bình đẳng, thần linh cao cao tại thượng, giáo hội nhìn xuống chúng sinh, quốc gia thống trị nhân dân, thương nhân bóc lột công nhân.
Ta biết người nghèo vì cái gì sẽ nghèo như vậy, cũng biết người giàu có vì cái gì sẽ giàu như vậy.
Ta được giáo dục tốt từ nhỏ, ta học được tôn trọng, tự do cùng độc lập, nhưng mà chính như lời nói của tiền bối vừa rồi, sau khi ta vứt bỏ sách vở đi tìm sự thật, nhìn thấy tất cả đều là khống chế, chèn ép và độc tài.
Thần linh bảo chúng ta tương thân tương ái, nhưng trong hiện thực đại đa số mọi người đều vì ích lợi mà tranh đấu.
Ta biết xu thế phát triển, biết quốc gia muốn phát triển, có đôi khi cần hy sinh một số dân thường. Ta biết chúng ta tiến bộ biến chuyển từng ngày, sức sản xuất càng ngày càng phát đạt.
Ta biết nói làm sao trở thành một người tốt, ta càng biết bề trên muốn cho ta trở thành dạng người gì.
Nhìn qua, ta tựa như biết được rất nhiều.
Nhưng trên thực tế, ta không biết phải làm thế nào để sống tốt cuộc đời này.
Xem những gì trước mắt, ta tràn ngập hy vọng đối với tương lai quốc gia, nhưng mà lại không thấy tương lai của mình.
Ta biết rất nhiều, lại đi không tốt con đường dưới chân.
"Ngụy tiên sinh, đường ở phương nào?"
Người trẻ tuổi dùng một loại ánh mắt chờ mong thậm chí cầu nguyện nhìn Ngụy Quân.
Ngụy Quân nhìn chung quanh tả hữu một chút, phát hiện không chỉ là người trẻ tuổi này, rất nhiều người đều bị xúc động.
Hầu như mọi người đều đang nhìn hắn.
Đại bộ phận trong mắt mọi người đều bao hàm chờ mong
Ngụy Quân có chút bất đắc dĩ.
Đây là các ngươi bức bản Thiên Đế phóng đại chiêu nha.
Vậy bản Thiên Đế sẽ không khách khí.
Giải khai phong ấn, toàn bộ hỏa lực khai hỏa.
Ngụy Quân quyết định hóa thân thành Quan Âm đại sĩ, phổ độ chúng sinh đang mê man này.
"Đường ở dưới chân."
Ngụy Quân nói một câu rất triết lý.
Cũng là một câu rất thừa thãi.
Nhưng 99% những câu nói triết lý trên thế gian, thật ra đều là những lời thừa.
Khác nhau ở chỗ người nói những câu đó là ai.
Nếu người thường nói những lời này, vậy người khác nghe xong khả năng sẽ cho hắn một bạt tai đau điếng, ai bảo hắn không nói tiếng người.
Nếu người nói những lời này là Ngụy Quân...
"Hay."
"Ngụy tiên sinh quả nhiên lời lời châu ngọc."
"Khiêm tốn, bác học, tiêu sái, ôn hòa... Trước mặt Ngụy tiên sinh, từ ngữ gì cũng có thể miêu tả thành một phần vạn ưu tú."
"Gặp mặt càng nổi tiếng hơn, Ngụy Quân tử chính là Ngụy Quân tử."
"Ngụy tiên sinh, đấu kiếm không?"
...
Tràng cảnh hôm qua tái hiện.
Ngụy Quân cũng có chút hoảng hốt.
Hắn gần như nghĩ rằng mình đã nói một điều gì đó rất triết lý.
Trên thực tế hắn chỉ nói một câu "Đường ở dưới chân".
Một bột thắng mười đen.
Cổ nhân không bị ta lừa dối.
Cũng may những người ở đây, không phải tất cả đều là fan não tàn của Ngụy Quân.
Có một số người vẫn có được năng lực phán đoán độc lập của mình.