Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 621 - Chương 621. Người Sáng Lập Công Xã Văn Minh (1)

Chương 621. Người sáng lập Công xã Văn Minh (1) Chương 621. Người sáng lập Công xã Văn Minh (1)

Người sáng lập Công xã Văn Minh (1)

Cho nên người trẻ tuổi vừa rồi tiếp tục hỏi: "Ngụy tiên sinh, đường ở dưới chân nghĩa là như thế nào?"

Ngụy Quân nhìn về phía người trẻ tuổi này, trong ánh mắt tràn ngập cổ vũ.

"Người trẻ tuổi, ngươi nói ngươi đối với tương lai thực mê man, không biết đến cùng nên đi về phía trước như thế nào. Ngươi đã quên một sự kiện, trên chiến trường nhân sinh, ngươi vô luận đi hướng nào - đều là đi về phía trước."

Lại là một đoạn văn nghe có vẻ rất triết lý, nhưng mà trên thực tế toàn nói lời thừa không hề có dinh dưỡng.

Bất quá những lời này từ trong miệng Ngụy Quân nói ra, lại để cho người trẻ tuổi phải có chút suy nghĩ.

Những người khác cũng vậy.

Trong lời nói của Ngụy Thánh nhân, ngay cả khi không có ẩn ý, cũng khẳng định sẽ có người mổ xẻ ra một đống ẩn ý trong đó.

Về phần bổn ý Ngụy Quân... Không quan trọng.

Vua hề Sác Lô cũng chỉ đứng thứ ba trong cuộc thi bắt chước làm hề Sác Lô.

Ngụy Quân chỉ đang nói lung tung, hắn sao biết được nói cái gì mà thâm ý?

"Ngươi hiện tại thống khổ thì có ích gì, căn bản là phải tìm nguyên nhân của những chuyện đó." Ngụy Quân tiếp tục nói.

Người trẻ tuổi chân thật hỏi: "Chuyện gì? Mời Ngụy tiên sinh chỉ điểm bến mê."

Ngụy Quân nói: "Ngươi muốn nhiều lắm, lại làm quá ít."

Người trẻ tuổi hơi ngẩn ra.

Cả người đều bị đánh động.

Hắn nhớ lại một số việc mà mình đã từng làm.

Quả nhiên như lời Ngụy Quân nói, hắn vẫn luôn rơi vào mê man, lại căn bản không có tham dự bất cứ một số chuyện cụ thể nào.

Hắn chỉ là ngồi không suy tưởng.

"Người trẻ tuổi, ngươi đối với tương lai thực mê man, ngươi đã tự phụ rằng đối với xã hội này cũng mười phần hiểu biết, vậy ngươi nên chân chính xâm nhập đến cơ sở, đi thể nghiệm một chút tình huống cơ sở nhất ở quốc gia này của các ngươi đi." Ngụy Quân nói: "Không có căn bệnh nào là không trị được. Ngâm là giải quyết không được vấn đề, các ngươi nếu muốn cải tạo quốc gia này, nhất định phải có đủ xâm nhập hiểu biết đối với quốc gia này."

"Ngụy tiên sinh, muốn hiểu biết một quốc gia, không phải bắt đầu từ thượng tầng sao?" Có người hỏi.

Ngụy Quân mỉm cười: "Các vị, chúng ta hôm nay tề tụ tại sảnh đường, nhất định có chung ý kiến. Nếu mọi người cho rằng thượng tầng Tây đại lục không có xuất hiện vấn đề, vậy tại sao mọi người phải mê man như vậy chứ?"

Những người ở đây đều không nói gì.

Bọn họ cũng đều biết, Ngụy Quân nói là thật sự, chẳng qua cũng chỉ có Ngụy Quân dám nói ở chỗ công khai mà thôi.

Bọn họ chỉ dám nói ở chỗ riêng tư.

Thật vậy, nếu mọi thứ ở Tây đại lục đều phát triển phồn vinh, thì tại sao họ lại không hài lòng với hiện trạng?

Tất nhiên là Tây đại lục có rất nhiều vấn đề, làm cho bọn họ có cảm giác không hài lòng.

Mà vấn đề của Tây đại lục, thực hiển nhiên phần lớn là đến từ thượng tầng.

Bởi vì dân chúng tầng dưới chót căn bản quyết định không được hướng đi tương lai của Tây đại lục.

Thấy mọi người đều mặc nhận tiền đề này, Ngụy Quân tiếp tục nói: "Nếu mọi người đều tán đồng thượng tầng Tây đại lục xuất hiện vấn đề, vậy cần gì phải tiếp tục ký thác hy vọng vào bọn họ?

Các vị, các vị phải rõ ràng một sự kiện - vĩnh viễn cũng không thể đem hy vọng ký thác ở trên người của kẻ khác, cho dù là thần linh, cho dù là ta.

Hạnh phúc mai sau của mọi người, chung quy là mọi người phải dùng hai tay của mình đi sáng tạo.

"Vấn đề hiện tại của Tây đại lục, là thượng tầng sẽ không để các ngươi đi giải quyết. Muốn giải quyết mấy vấn đề này, chỉ có thể do các ngươi tự mình đứng ra làm cách mạng."

"Ngụy tiên sinh cần thận trọng, thời điểm mới thành lập tòa thành Văn Minh từng có ước định, hai mươi năm không bàn chuyện chính trị, trước mắt còn chưa có vượt qua hai mươi năm, mong Ngụy tiên sinh khắc chế mình." Có người hảo tâm nhắc nhở nói.

Ngụy Quân thản nhiên cười, nói: " Tây đại lục các ngươi ước định, liên quan gì đến Ngụy Quân ta? Ta lại không có ước định cùng với các ngươi, lấy kiếm Tây đại lục trảm quan Đông đại lục? Có phải là quản có phần quá rộng hay không?"

Những người khác hai mặt nhìn nhau.

Bọn họ liền phản ứng, hình như là có đạo lý.

Ngụy Quân căn bản không phải người Tây đại lục.

Vậy tự nhiên không cần tuân thủ quy củ Tây đại lục.

Nhưng không tuân thủ quy củ thì trả giá chính là Ngụy Quân sẽ có nguy hiểm.

"Ngụy đại nhân, ngài thật sự không cần tuân thủ quy củ tòa thành Văn Minh, nhưng mà ngài phá hư quy củ, cũng sẽ không được tòa thành Văn Minh che chở, thần linh và giáo hội cũng có lý do giết ngài, ngài sẽ có họa sát thân."

Người trung niên râu xồm có vẻ mặt tang thương vừa rồi có ý tốt nhắc nhở nói.

Ngụy Quân mười phần hào khí can vân: "Sống ở dương gian có lúc tàn, chết về địa phủ đáng gì than? Nếu như Ngụy mỗ sợ chết, sẽ không đến Tây đại lục."

"Hay."

"Ngụy Quân tử chính là Ngụy Quân tử."

"Cũng chỉ có người như Ngụy tiên sinh, mới có tư cách chỉ dẫn con đường phía trước cho chúng ta."

"Ngụy đại nhân, ngài nói mai sau chúng ta cần tự mình dùng hai tay đi sáng tạo, nhưng mà chúng ta đến cùng phải đi sáng tạo như thế nào?"

Ngụy Quân liếc mắt nhìn người cất tiếng hỏi, mở miệng nói: "Ta nói rồi, hòa nhập vào nhân dân. Thần yêu thế nhân, nhưng không có tạo dựng cuộc sống tốt đẹp cho thế nhân. Nếu các ngươi có thể làm được, các ngươi có thể siêu việt thần linh."

Một câu của Ngụy Quân, khiến cho một đám người đều bắt đầu xôn xao.

Siêu việt thần linh.

Tuy tín ngưỡng chân thần lan tràn ra khắp Tây đại lục, nhưng đối với những hiền giả này mà nói, siêu việt thần linh có sức dụ hoặc rất lớn.

Mọi người ở đây không phải người vô tri, bọn họ đều đọc qua rất nhiều sách, học tập rất nhiều tri thức.

Cho nên sự hiểu biết của bọn họ đối với thần linh vượt hơn xa người thường.

Nói chuyện phiếm cùng bọn họ, Ngụy Quân cũng không cần phải giấu giếm.

"Thần, đơn giản chỉ là một số kẻ cường đại hơn mà thôi.

Trên bản chất bọn họ và các ngươi cũng không có khác nhau, tin tưởng ta, người Tây đại lục các ngươi quá cung phụng thần linh, làm cho các ngươi thiếu hiểu biết đối với thần linh.

Đông đại lục chúng ta thì không giống như vậy.

Thần linh chết ở chỗ chúng ta, không có mười tên cũng có tám.

"Đông đại lục chúng ta từng có một cái thế Ma Quân, vô địch thiên hạ vài cái thời đại, không chỉ có thiên hạ vô địch, trên trời cũng có thể xưng vô địch, ma diễm ngập trời, đồ thần giống như giết gà."

Ngụy Quân nói tới đây, Ma Quân ngẩng cao đầu của mình lên.

Nhưng mà người ở đây cũng không có ai chú ý hắn.

Tất cả mọi người đều bị chấn kinh bởi chiến tích Ma Quân do Ngụy Quân phổ cập rồi.

Bình Luận (0)
Comment