Người sáng lập Công xã Văn Minh (3)
Ngụy Quân nghe thấy có người nghi ngờ quan điểm của mình, không có gì ngoài ý muốn, ngược lại có một loại cảm giác quả thế.
Cho dù bản Thiên Đế là kẻ mà người gặp người thích hoa gặp hoa nở, nhưng mà cũng không đến mức mới đến một ngày có thể chinh phục tất cả mọi người của tòa thành Văn Minh.
Ngay cả tiền cũng có người không thích, huống chi là một cá nhân.
Ngụy Quân cho tới bây giờ cũng không cho rằng mình sẽ khiến mọi người đều thích.
Hiện tại kẻ nghi ngờ rốt cuộc xuất hiện, để cho Ngụy Quân lập tức tiến nhập hình thức chiến đấu.
Nhưng kẻ nghi ngờ này đưa ra vấn đề rất thấp.
Khiến cho Ngụy Quân hoàn toàn không khơi gợi nổi hứng thú.
"Cùng thần linh là địch tự nhiên khủng bố, nhưng ta vẫn giữ nguyên câu nói kia, muốn làm được chuyện lớn trên thế giới này, có cái gì là dễ dàng? Cách mạng không phải mời khách ăn cơm, không phải làm văn, không phải hội họa thêu hoa, không thể lịch sự tao nhã như vậy. Cách mạng vốn phải đổ máu, trải qua các đời, từ cổ chí kim, từ trong ra ngoài, lúc nào cũng như thế. Ngươi muốn thay đổi cuộc sống, còn không muốn mạo hiểm chút nào, sao ngươi không lên trời mà sống?" Ngụy Quân cười nhạo nói.
Kẻ nghi ngờ phản bác nói: "Ngụy tiên sinh nói nghĩa chính ngôn từ, nhưng ngươi nói mấy câu lại muốn bảo chúng ta đi chịu chết, rốt cuộc có lương tâm hay không? Nếu ngươi thật là suy xét vì chúng ta, ngươi cũng có thể đem hết toàn lực giảm bớt phiêu lưu của chúng ta, gia tăng cơ hội thành công cho chúng ta mới đúng, mà không phải giật dây chúng ta đi mạo hiểm cùng chịu chết."
Ngụy Quân vừa rồi nói một phen, xác thực có tính kích động rất mạnh.
Hơn nữa còn có hiềm nghi lừa bọn họ đi liều mạng cùng thần linh Tây đại lục.
Nghe kẻ nghi ngờ nói như vậy, rất nhanh còn có những người khác cũng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Ngụy Quân.
Ngươi không thể trông cậy vào toàn bộ mọi người trên thế giới này có chỉ số thông minh, và suy nghĩ lý trí.
Đối mặt với những người nghi ngờ này, Ngụy Quân tức giận đến bật cười một tiếng: "Đừng có nằm mơ, ta dựa vào cái gì phải giúp các ngươi suy xét chu toàn?"
Ngụy Quân vừa nói ra lời này, liền ngay cả Kiều Trì và Tạp Nhĩ cũng phải biến sắc.
"Ngụy tiên sinh..." Kiều Trì muốn lên tiếng.
Nhưng mà Ngụy Quân nhấc tay phải lên, ngăn lại lời nói của Kiều Trì, củng cố thêm quan điểm: "Trên thế giới này luôn luôn có một đám người, bọn họ không dám lớn tiếng phản kháng đối với người áp bách chính mình, lại dám khoa tay múa chân đối với người giúp mình.
Dựa vào cái gì?
Là các ngươi bất mãn đối với hiện trạng Tây đại lục, không phải ta bất mãn đối với hiện trạng Tây đại lục, ta căn bản không ở Tây đại lục các ngươi.
Các ngươi muốn ta đề xuất chủ ý cho các ngươi, ta đề xuất. Các ngươi còn muốn ta suy tính hộ các ngươi một cái biện pháp vạn vô nhất thất, các vị, soi gương cho rõ đi? Ta nợ các ngươi?
"Lão tử là Thiên Đế, không phải bảo mẫu, ta cũng không có nghĩa vụ hầu hạ các ngươi."
Hai chữ "Thiên Đế" tự động bị chặn, cho nên Ngụy Quân cũng không sợ nhóm người này nghe được.
Hắn thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng.
Không chỉ những kẻ này làm chuyện điêu khắc trên cát, trước kia Ngụy Quân cũng gặp qua rất nhiều loại người tương tự.
Luôn có người trách móc hắn không bài trừ mọi tội ác, bất công trên đời vì hắn là người tốt hay Thiên Đế là người tốt.
Những kẻ điêu khắc trên cát này thật đúng là đang cảm thấy đây là trách nhiệm của Ngụy Quân.
Nhưng Ngụy Quân chưa bao giờ quen với điều này.
Thiên Đế ở bên trận doanh thủ hộ chính nghĩa là không sai, nhưng mà trật tự Thiên Đế đặt ra là đóng đô ở các tầng trời, chứ không phải là bảo mẫu của vạn giới.
Ánh mặt trời soi không tới địa phương, luôn luôn có tội ác nảy sinh.
Đây là tội phạm làm sai.
Còn chụp lên đầu Thiên Đế?
Thiên đình cũng không phải thiên đình thống trị tam giới trong thần thoại, Thiên Đế thành lập thiên đình chỉ là một đám bạn bè cùng chung chí hướng tự nhiên tập hợp lại với nhau rồi thành lập một tổ chức.
Thiên Đế cũng không có để cho người của chư thiên vạn giới cúng bái hắn, thậm chí 99% sinh linh chư thiên vạn giới căn bản cũng không biết có Thiên Đế tồn tại.
Vạn giới sinh linh không có cung cấp trợ giúp gì cho Thiên Đế, Thiên Đế cũng không có hưởng thụ đặc quyền gì, tất cả địa vị của hắn đều là dựa vào thực lực của chính mình mà giành lấy, vậy Thiên Đế có cái nghĩa vụ gì với sinh linh vạn giới?
Nhìn thấy có người gặp rủi ro thì Thiên Đế thuận tay rút đao tương trợ, đó là Thiên Đế có tâm địa tốt.
Nhưng Thiên Đế không giúp, mới là bổn phận.
Luôn luôn có những kẻ rỗi hơi được một tấc lại muốn tiến một thước.
Giống như lúc này.
"Các vị, các ngươi tỉnh táo lại một chút, là các ngươi muốn thay đổi, không phải ta muốn thay đổi.
Ta là người Càn quốc, không là người Tây đại lục các ngươi, ta không có nghĩa vụ giúp các ngươi suy tính rõ ràng toàn bộ chuyện, cũng không nên tính toán với ta.
Tương lai của Tây đại lục, chẳng lẽ không phải người của Tây đại lục tự mình nắm chắc sao?
Các ngươi muốn thay đổi, khẳng định cần đổ máu và hy sinh. Từ trong máu và lửa sẽ đúc ra khí khái dân tộc, mới là hy vọng nghênh đón thế giới mới.
Dũng cảm đi chiến đấu, có khả năng sẽ trở thành liệt sĩ.
Tiếp tục cẩu thả sẽ được sống sót, người thành thật bị bắt nói dối, người chánh trực bị bắt cúi mình, kẻ si tình trở nên bạc tình lạnh lẽo, người nói thẳng bị bắt chớ có lên tiếng, người theo chủ nghĩa lý tưởng thì tận mắt nhìn thấy lý tưởng bị phá nát, thật ra cũng vị tất không tốt.
Quyền lựa chọn thủy chung đều ở trong tay chính các ngươi, đến cùng phải đi một con đường như thế nào, các ngươi tự mình lựa chọn, cũng tự mình trả giá đắt.
"Ta có thể cùng nhau chiến đấu với các ngươi, nhưng ta tuyệt sẽ không suất lĩnh các ngươi đi chiến đấu. Các ngươi cũng đừng xem ta là cứu thế chủ, trên thế giới này cho tới bây giờ đều không có cứu thế chủ. Cứu thế chủ chân chính, đó là những dũng sĩ có lá gan đứng ra đấu tranh kháng chiến kìa."
Ngụy Quân nói tới đấy, hiện trường lặng ngắt như tờ.
Thật lâu sau, rốt cuộc có người mở miệng:
"Những sáng tác của Ngụy tiên sinh, ta đã đọc qua rất nhiều lần, kết hợp tình hình trong nước Tây đại lục chúng ta, ta cũng sớm soạn thảo qua một phương án chưa hoàn chỉnh. Hôm nay nghe buổi nói chuyện của Ngụy tiên sinh, để cho ta lại sinh ra rất nhiều linh cảm. Hôm nay thả con tép, bắt con tôm, mời mọi người chỉ điểm."
"Tiên sinh mời giảng."
"Các vị, kết hợp Ngụy Quân tử chỉ điểm, để cho ta hoàn thiện chủ trương của mình. Ta muốn cải tổ lại tòa thành Văn Minh, thành lập Công xã Văn Minh, mời Ngụy Quân tử làm Công xã đệ nhất đảm nhận Xã trưởng danh dự."
Ngụy Quân: "..."