Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 624 - Chương 624. Một Tiếng Pháo Vang (1)

Chương 624. Một tiếng pháo vang (1) Chương 624. Một tiếng pháo vang (1)

Một tiếng pháo vang (1)

Sau này, Ngụy, Đạo sư cách mạng vĩ đại, tiên phong phản đế phản phong kiến, người ghi chép lịch sử công chính, người thuần phục sao Văn Khúc, lãnh tụ tinh thần Nho gia, ân nhân cứu mạng Mặc gia, Thánh hiền hành tẩu chốn nhân gian, dũng sĩ đồ thần thành công - Quân có thêm một danh hiệu:

Người sáng lập Công xã Văn Minh!

Thời điểm nhà sử học đời sau nghiên cứu một đoạn lịch sử này phát hiện, Ngụy Quân đảm nhiệm Xã trưởng danh dự của Công xã Văn minh, tuy vẫn chưa nhúng tay quản lý thực tế Công xã văn minh, nhưng trong toàn bộ trên dưới Công xã Văn Minh lại có được uy vọng và địa vị cao nhất.

Thứ nhất, đó là vì sự dũng cảm và tính cách hoàn hảo của Ngụy Quân thấy chết không sờn.

Thứ hai, đó là vì Ngụy Quân đã tự tay mình soạn ra bài hát “Quốc Tế Ca” cho Công xã Văn Minh, được trên dưới Công xã Văn Minh thậm chí toàn bộ nhân dân Tây đại lục yêu thích.

Tòa thành Văn Minh đang có những sự chuyển mình mạnh mẽ.

Mà Ngụy Quân tử ở Tây đại lục, cũng như mặt trời ban trưa.

Những đại hiền giả của tòa thành Văn Minh rêu rao là mình được Ngụy Quân chỉ điểm, Ma Quân có điểm không nghĩ ra.

"Bọn họ vì cái gì thổi phồng ngươi như vậy?" Ma Quân hiếu kỳ nói: "Giống như ngươi luôn dùng sức liếm ta vậy."

Ngụy Quân hung hăng gõ lên đầu Ma Quân một cái, khinh thường nói: "Ngươi thật đúng là biết thiếp vàng trên mặt cho mình, rõ ràng cả ngày bám dính ở trên người ta để cho ta truyền Hạo Nhiên Chính Khí cho ngươi."

Đánh thì đánh đi, cũng chỉ biết liếm mèo nhỏ thôi.

Ai bảo Ngụy Quân có Hạo Nhiên Chính Khí, ai dùng ai còn chưa biết được.

Gõ Ma Quân một cái, Ngụy Quân mới giải thích nói: "Những hiền giả Tây đại lục không phải đang liếm ta, bọn họ là để cho ta gánh nồi, tính nâng ta lên để hấp dẫn lửa giận thần linh."

Ngụy Quân cũng đã nhìn ra, tuy chó liếm ở tòa thành Văn Minh rất nhiều, nhưng mà chó liếm cũng không phải không có chỉ số thông minh.

Hơn nữa có một số con chó liếm rõ ràng biến chất.

Mạnh mẽ nhường chức Xã trưởng danh dự của Công xã Văn Minh cho Ngụy Quân làm, ý tứ chính là danh vọng cho ngươi, nồi đen cũng cho ngươi.

Chờ thời điểm thần linh tới nơi tính sổ, Ngụy Quân sẽ là kẻ đầu tiên bị thanh toán.

Ma Quân kinh ngạc nhìn Ngụy Quân, kỳ quái nói: "Ngươi đã biết, vậy ngươi còn chịu tiếng xấu thay cho người khác?"

Ngụy Quân khí phách nói: "Ta không phải chịu tiếng xấu thay cho người khác, ta là vì vô số nô lệ bị áp bức ở Tây đại lục. Chỉ cần có thể làm cho bọn họ đạt được hạnh phúc, sinh tử vinh nhục của cá nhân ta cũng không tính là cái gì."

Cái mặt mèo của Ma Quân lắc đầu cổ quái, trào phúng nói: "Tuy rằng ta biết ngươi quả thật là người như vậy, nhưng mà ta vẫn có cảm giác không đúng chỗ nào ấy nhỉ."

Nhưng hắn cũng không nói được rốt cuộc có chỗ nào không đúng.

Ma Quân ở chung với Ngụy Quân thời gian lâu ngày, đã bắt đầu nhận thấy được một số dị thường.

Nhưng khoảng cách đến chân tướng còn có một khoảng rất xa.

Dù sao một con mèo có chỉ số thông minh bình thường như thế nào cũng sẽ không nghĩ rằng chủ của nó luôn rất muốn chết.

Không có tắc động mạch não hai mươi năm, ai cũng sẽ không tính đến khả năng này.

Người Tây đại lục cũng không tính đến.

Cho nên lúc Ngụy Quân vừa tỏ thái độ mình vì giải phóng nhân dân Tây đại lục mà trả giá tất cả, ngoài cửa liền truyền đến tiếng vỗ tay và hoan hô tán thưởng.

"Hay."

"Ngụy tiên sinh, chúng ta thực xin lỗi ngươi."

"Mong Ngụy tiên sinh thứ lỗi, lần này thật sự chúng ta đã gài Ngụy tiên sinh. Nhưng quân tử chí tại bốn phương, chúng ta cũng chưa từng có hy vọng xa vời có thể giấu giếm được Ngụy tiên sinh, đa tạ Ngụy tiên sinh đã nguyện ý để cho chúng ta gài bẫy."

"Lão phu đại biểu tất cả mọi người, tỏ lòng cảm tạ chân thành nhất đối với Ngụy tiên sinh."

...

Kiều Trì và Tạp Nhĩ dắt tay nhau từ bên ngoài đi đến.

Ma Quân nhìn thoáng qua hai người này, nhắc nhở nói: "Ngụy Quân, ngươi phải cẩn thận hai kẻ này. Bọn họ thổi cho ngươi quên hết trên trời dưới đất, nhưng mà lúc ở sau lưng đâm ngươi một đao, một chút cũng không có nương tay."

Không đợi Kiều Trì và Tạp Nhĩ lên tiếng, Ngụy Quân liền nở nụ cười: "Con mèo nhỏ ngươi suy nghĩ nhiều rồi, Kiều lão và Tạp Nhĩ tướng quân sở dĩ nâng ta lên cao, nâng lên đến địa vị bây giờ, cố nhiên là bởi vì bọn họ muốn hấp dẫn hỏa lực đến chỗ ta, nhưng mà bọn họ cũng không phải muốn hại ta."

"Bọn họ làm như vậy, còn không muốn hại ngươi?" Ma Quân phản bác nói.

Ngụy Quân cười khẽ: "Bọn họ quả thật không muốn hại ta, nếu không trực tiếp đi liên hệ thần linh nội ứng ngoại hợp bắt ta lại là được rồi. Bọn họ sở dĩ làm như vậy, phần nhiều là xuất phát từ sự tin tưởng đối với ta. Dù sao ta giết vị thần chiến tranh, có ta ở đây, bọn họ sẽ có cảm giác an tâm. Có ta ở đây đứng mũi chịu sào, ở một mức độ nhất định họ cũng yên tâm về sự an toàn của ta. Mặc dù họ cũng cảm thấy làm như thế này không tốt lắm, nhưng không có tâm tư cố ý làm hại ta."

Kiều Trì hài lòng kính phục: "Ngụy tiên sinh, lòng dạ ngài bao la như biển lớn, thọ mệnh của ngài cũng nhất định sẽ vĩnh hằng giống như thái dương."

Đây là hắn nói ra lời chúc phúc từ trong lòng.

Ngụy Quân nghe xong mặt lập tức đen lại.

Bản Thiên Đế đại phát từ bi giúp ngươi, sao ngươi lại lấy oán trả ơn như thế.

Quả nhiên là không nên làm người tốt.

Tạp Nhĩ cũng nói: "Ngụy tiên sinh, chúng ta biết mình đang làm chuyện rất nguy hiểm, thậm chí có khả năng sẽ dẫn đến việc thần linh đả kích. Nếu Ngụy tiên sinh có dư lực, chúng ta khẩn cầu Ngụy tiên sinh giúp chúng ta. Nếu Ngụy tiên sinh không có dư lực, sợ nguy hiểm, trước tiên ta sẽ đưa Ngụy tiên sinh rời khỏi, mong Ngụy tiên sinh tin tưởng chúng ta. Đối với Ngụy tiên sinh, chúng ta tôn trọng xuất phát từ trong lòng, tuyệt không có ý hãm hại hoặc báng bổ. Toàn thể trên dưới Công xã Văn Minh, đều hy vọng Ngụy tiên sinh có thể vĩnh viễn bình an, đây là lời chúc và nguyện vọng chung của chúng ta."

Mặt Ngụy Quân càng đen hơn.

"Các ngươi đây là đang vũ nhục ta, ta là loại người sợ chết này sao?"

Kiều Trì và Tạp Nhĩ liếc mắt nhìn nhau một cái, đồng thời phát hiện sự thán phục trong mắt đối phương.

Kiều Trì: "Ngụy tiên sinh, ngài không sợ chết là vì ngài có nhân cách cao thượng và dũng khí phi phàm, nhưng chúng ta chúc phúc đối với ngài cũng xuất phát từ nội tâm."

Tạp Nhĩ: "Kiều lão nói rất đúng."

Ngụy Quân: "..."

Công xã Văn Minh nếu mà thất bại, là bởi vì các ngươi không dám giết chết bản Thiên Đế.

Quá kém.

Ngụy Quân cũng lười nói lời thừa với hai tên lấy oán trả ơn.

Bình Luận (0)
Comment