Một tiếng pháo vang (2)
"Các vị tới tìm ta làm cái gì?"
Nghe Ngụy Quân hỏi như vậy, Kiều Trì và Tạp Nhĩ đều hưng phấn hẳn lên.
Kiều Trì ca ngợi nói: "Ngụy tiên sinh, “Quốc Tế Ca” của ngài rất có lực lượng."
Ngụy Quân nói: "Các vị thích là tốt rồi."
Làm Xã trưởng danh dự của Công xã Văn Minh, họ muốn xin một bức thư pháp của Ngụy Quân, như một biểu tượng cho sự bổ nhiệm của Ngụy Quân trong Công xã Văn Minh.
Vậy tự nhiên Ngụy Quân cự tuyệt cũng không hay.
Vì vậy, chỉ đơn giản làm vua ném bom, xuất ra bài hát "Quốc Tế Ca".
Hiệu quả rất ấn tượng.
Toàn bộ những hiền giả nghe xong "Quốc Tế Ca" đều cảm giác linh hồn của chính mình được thăng hoa.
Cũng thấy được phương hướng tiến lên.
"Ngụy tiên sinh, chúng ta có thể lưu truyền bài hát "Quốc Tế Ca" này khắp nơi được không?" Tạp Nhĩ tướng quân hỏi: "Không dối gạt ngụy tiên sinh, từ bài hát này, chúng ta thấy được lực lượng thật lớn, nhưng một khi lưu truyền ra ngoài, cũng sẽ mang đến nguy cơ thật lớn cho Ngụy tiên sinh ngài, cho nên chúng ta cần trưng cầu trước một chút ý kiến của ngài."
"Nguy cơ cực kỳ lớn?"
Ngụy Quân nghe thấy năm chữ đó thì ánh mắt liền sáng lên.
Tạp Nhĩ nghiêm túc gật đầu, trầm giọng nói: "Ngụy tiên sinh ngài lời lời châu ngọc, nhưng mà “Quốc Tế Ca” báng bổ thần linh, khiêu chiến quốc gia, đụng chạm đến lợi ích nhiều người lắm. Một khi bài hát này được lưu truyền ra ngoài, Ngụy tiên sinh ngài có khả năng sẽ nửa bước khó đi ở Tây đại lục, chư thần thậm chí có khả năng sẽ liên thủ giáng xuống thần phạt."
Ánh mắt Ngụy Quân càng sáng hơn nữa.
Còn có loại chuyện tốt này?
"Ngươi xác định sao?" Ngụy Quân hỏi.
Thanh âm Tạp Nhĩ mười phần kiên định: "Ta xác định, bởi vì rất nhiều ca từ “Quốc Tế Ca” vi phạm lệnh cấm, tùy tiện hai câu đều đã bị cấm truyền bá. Tuy nhiên Tây đại lục chúng ta trên danh nghĩa không có nhà tù dành cho người viết văn, tự do ngôn luận, nhưng mà những lời này rõ ràng vẫn là điều phạm huý kiêng kị."
Ngụy Quân nở nụ cười: "Ta rất chân thành, các ngươi tùy tiện cầm dùng đi. Dù sao ta sớm muộn gì cũng phải về Đại Càn, các ngươi không cần lo lắng cho ta."
Hốc mắt Tạp Nhĩ thoáng chốc liền đỏ: "Ngụy tiên sinh ngài yên tâm, ta nhất định toàn lực bảo vệ tốt an toàn của ngài. Nếu ta bảo hộ không được ngài, cũng nhất định chết ở phía trước ngài."
"Không cần, mạng của ngài giữ lại làm những chuyện tình có ý nghĩa đi, không cần quan tâm đến ta." Ngụy Quân xua tay nói: "Công xã Văn Minh muốn thành lập vững vàng, còn có rất nhiều việc phải làm, ngay cả tòa thành Văn Minh mà các vị còn chưa có nắm vững trong tay đâu."
"Ngụy tiên sinh không cần lo lắng, tòa thành Văn Minh muốn cải tổ thành Công xã Văn Minh, chỉ trong một ý niệm của chúng ta. Nhưng Công xã Văn Minh một khi tuyên bố độc lập, phải tiếp tục sinh tồn như thế nào, mới là vấn đề hiện tại chúng ta suy xét." Tạp Nhĩ nói.
Hắn là thủ lĩnh đội hộ vệ thành chủ, an toàn thành chủ chính là một tay hắn phụ trách.
Nói cách khác, mạng của thành chủ tòa thành Văn Minh đang nằm trong tay của hắn.
Cho nên hắn nói như vậy, quả thật là không có gì phải lo lắng.
Nhưng mà một khi tòa thành Văn Minh độc lập, vậy sẽ đồng thời phản bội thần linh.
Bọn họ cũng sẽ không tiếp tục đảm bảo cái gọi là che chở.
Cũng không phải tất cả mọi người đều có dũng khí đối địch với thần linh.
Huống chi thực lực của bọn họ nhìn qua xác thực không chịu nổi một kích, cẩn thận một chút là cực kỳ bình thường.
Đối mặt băn khoăn Tạp Nhĩ, Ngụy Quân cũng không có đề xuất biện pháp giải quyết vấn đề cho Tạp Nhĩ, chỉ nói với Tạp Nhĩ: "Có một câu nói vô nghĩa rất chính xác là như thế này - có một số việc ngươi làm thực có khả năng sẽ thất bại, nhưng mà ngươi không làm thì nhất định sẽ không thành công. Đương nhiên, thất bại trả giá sẽ rất thảm trọng, thậm chí sẽ trả giá bằng tính mạng, cho nên cuối cùng làm hay không làm, vẫn là tập thể các vị tự đưa ra quyết định."
Ngụy Quân không dụ dỗ, không giật dây, thậm chí nhắc trực tiếp đến những hậu quả tàn khốc nhất sẽ xảy ra trước mặt bọn họ.
Làm anh hùng nào có dễ dàng như vậy?
"Trên thế giới chỉ có một loại chủ nghĩa anh hùng chân chính, thì phải sau khi thấy rõ chân tướng cuộc sống, mà vẫn yêu thương cuộc sống nhiệt tình như cũ."
Ngụy Quân để lại một cái bóng lưng tựa núi cao khiến cho Kiều Trì và Tạp Nhĩ kính ngưỡng.
Sau đó ra ngoài để ôm mèo đi dạo.
Gần đây Ma Quân rất thích ánh thái dương.
Ngụy Quân cũng không biết đây là cái tật xấu gì.
Bất quá chỉ là cái nhấc tay, dù sao hắn cũng không có chuyện gì làm, đơn giản liền mang theo Ma Quân ra cửa phơi nắng.
Được Ngụy Quân ôm vào trong ngực, Ma Quân uốn éo thân thể, tìm một cái tư thế thoải mái nhất, sau đó mới nằm trên người Ngụy Quân.
Quay đầu nhìn thoáng qua, Ma Quân tò mò hỏi: "Ngươi nói hậu quả nghiêm trọng như vậy, không sợ bọn họ sẽ rút lui sao?"
"Ta sợ cái gì? Bọn họ muốn rút lui thì rút lui." Ngụy Quân bình tĩnh nói: "Trên thế giới này có rất nhiều người thường, cho tới bây giờ anh hùng đều là thiểu số."
"Ngươi làm thật ra không sai, nhưng mà lại phóng đại hậu quả khủng khiếp quá." Ma Quân cất tiếng bình luận: "Biện pháp tốt nhất hẳn là cho bọn họ cái bánh vẽ, mô tả sau này bọn họ thành công sẽ nhận được một cái bánh vẽ hoành tráng vĩ đại, như vậy mới có thể hấp dẫn rất nhiều người, làm cho bọn họ phấn đấu theo hướng đó."
"Nhưng làm như vậy là không chịu trách nhiệm đối với bọn họ, vận mệnh bọn họ, hẳn là để cho chính bọn họ hoàn toàn hiểu rõ, tự mình làm ra quyết định."
Ngụy Quân không phải e ngại nhân quả hồng trần này.
Hắn chỉ là tuân thủ nguyên tắc sống và cách làm người của mình.
Khi đề cập đến bước ngoặt vận mệnh trọng đại của cá nhân, mỗi người đều phải tự độc lập làm ra quyết định.
Như vậy vô luận nhân sinh trong tương lai của hắn trở thành cái dạng gì, quyết định lúc trước đều là do chính bọn họ làm ra.
Không nên đi oán người khác, cũng không nên tự trách mình không có trách nhiệm.
Mang vận mệnh nắm giữ ở trong tay mình, là những gì hắn đã và đang làm.
Cho nên hắn cũng không muốn ép buộc vận mệnh của người khác.
"Chúng ta muốn làm việc một ngày tám giờ."
"Chúng ta muốn có ngày nghỉ ngơi."
"Chúng ta muốn kháng nghị, chúng ta muốn tự do."
Ngụy Quân và Ma Quân đang ở trên đường tùy ý nói chuyện phiếm, đột nhiên một đoàn diễu hành đã tới phía trước.
Ngụy Quân ôm Ma Quân đi sang một bên, bắt đầu quan sát đoàn diễu hành này.
Xem từ quần áo bọn họ đang mặc, bọn họ hẳn là công nhân nhà xưởng.
Tinh thần thân thể khá mệt mỏi, quầng mắt thâm của mỗi người hầu như rất nghiêm trọng.